Kiếm ý vô hình khuấy động toàn bộ trấn nhỏ.
Dần dần, mọi người cảm nhận được một loại cảm giác áp bức không thể diễn tả bằng lời.
Như thể đang có thanh kiếm treo trên đầu.
Khiến người khác không rét mà run.
Người của thị trấn run rẩy lùi về sau.
Ngay cả đám người Kiếm Phong Hải cũng không khỏi run rẩy.
Quy Kiếm Sinh dùng toàn lực đối phó.
Hắn biết, nếu tiếp tục kéo dài, sợ rằng mười nhát kiếm không thể giết được người này.
Một khi mười nhát kiếm không đánh bại đối phương, sau này dù giết chết người này cũng mất mặt.
Hắn đến đây để lấy lại thể diện cho bản thân và Kiếm Phong Hải.
Cho nên bây giờ hắn phải dùng tất cả bản lĩnh, không được nương tay.
Khi hắn vận khí không ngừng, khí ý đáng sợ cũng không ngừng tăng lên.
Đột nhiên, Quy Kiếm Sinh chắp hai tay lại.
Vèo vèo!
Một tiếng kiếm vang lên.
Sau đó thấy hai tay Quy Kiếm Sinh hợp chung một chỗ.
Lúc này, hai thanh trường kiếm bỗng hợp thành một!
Thoạt nhìn, hai thanh kiếm thực sự đã chồng lên nhau.
Lâm Chính cau mày, nhìn chằm chằm Quy Kiếm Sinh.
Chỉ thấy hai mắt hắn vô cùng nghiêm nghị, sức mạnh phi thăng khắp cơ thể giống như nước sông đổ ra biển, tất cả tập hợp trong lòng bàn tay, sau đó chìm vào song kiếm.
Cuối cùng.
“Kiếm chém Thiên Hà!”
Theo tiếng gầm nghiêm nghị của Quy Kiếm Sinh, hai thanh kiếm chồng lên nhau thành một thể thống nhất rồi chém mạnh xuống.
Cùng với đó vô số luồng kiếm khí đáng sợ chém đến.
Đây là một loại kiếm khí gần như vô hình.
Nhưng cảm giác hung tàn bị áp bức và lực tàn phá vẫn toát ra từ song kiếm.
Hai mắt Lâm Chính cứng đờ, lập tức dùng Thiên Sinh Đao, muốn ngăn cản.
Nhưng luồng kiếm khí hung tàn này, chỉ dựa vào Thiên Sinh Đao thì tuyệt đối không thể chống đỡ được!
Quy Kiếm Sinh không phải người tầm thường!
Cho dù Thiên Sinh Đạo có chất liệu đặc biệt ngăn cản nó không bị chém đứt, nhưng lực kiếm kinh khủng kia, cũng đủ để khiến Lâm Chính bị thương.
Phải làm sao?
Ánh mắt Lâm Chính nhanh chóng lóe lên, đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh quay người vung tay ngăn cản lực kiếm.
Keng!
Gần như vào lúc đòn đánh của Lâm Chính va chạm với lực kiếm, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Trong phút chốc, đất núi rung chuyển, khắp nơi sụp đổ, thị trấn giống như thuyền nhỏ gặp bão, không ngừng lung lay.
Mọi người kinh hoàng rút lui, như thể đến ngày tận thế.
"Đại nhân?"
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc đồng loại liếc nhìn, ai ai cũng lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Vụ nổ khiến khắp nơi vỡ nát, bụi bay mù mịt.
Bọn họ không thấy rõ bóng dáng Lâm Chính, chỉ nhìn thấy chỗ Lâm Chính đứng xuất hiện mấy khe rãnh, lan ra như mạng nhện.
Sắc mặt hai người trắng bệch, không khỏi lùi về sau, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Uy lực như vậy... Lâm Chính chống đỡ kiểu gì được đây?
Người xung quanh cũng chăm chú quan sát.
“Cậu chủ thắng rồi! Cậu chủ thắng rồi!”
Lúc này, một người Kiếm Phong Hải phấn khích hét lên.
Vừa dứt lời, những người khác cũng hào hứng hô lớn.
“Cậu chủ thắng rồi! Cậu chủ thắng rồi!”
“Cậu chủ uy vũ!”
“Cậu chủ uy vũ!”
Thanh âm như sóng, vang khắp bốn phía.
Quy Kiếm Sinh khẽ cau mày, nhìn vào nơi bụi mù mịt, thần kinh căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.
Theo hắn thấy, hắn đã dùng toàn lực cho đòn tấn công này.
Lâm Chính không tiếp chiêu được.
Dù Lâm Chính không chết dưới nhát kiếm này, cũng sẽ bị thương nặng, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Thắng bại đã được quyết định!
Quy Kiếm Sinh thở hắt một hơi, sau đó cầm song kiếm, đi về nơi bụi bặm kia.
“Ai bảo cậu chủ của mấy người thắng?”
Đúng lúc này, từ nơi mơ hồ, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Tiếng la hét xung quanh chợt dừng lại.
Quy Kiếm Sinh cũng đột ngột dừng bước, trợn mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một bóng người dần dần hiện ra trước mắt.
Bóng người cầm đao bằng một tay, giơ lên không trung, bày ra tư thế chống đỡ kiếm lực.
Người này chính là Lâm Chính!