"Thiên mã? Đó là gì vậy?".
Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
"Là ngựa được cho ăn dược tinh và nước thần, cực kỳ quý giá, nghe nói có thể đi được vạn dặm mỗi ngày, sông sâu núi cao cũng như đất bằng, hơn nữa rất mạnh, hạ vó xuống có thể đạp vỡ cương thạch, không hề tầm thường!".
Tửu Ngọc lên tiếng giải thích.
"Lợi hại như vậy sao? Khác gì với ngựa chúng ta đang cưỡi?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Nói thế này đi đại nhân, bây giờ con ngựa chúng ta cưỡi đến Long Tâm Thành phải mất ít nhất một hai ngày".
"Nếu cưỡi thiên mã thì sao?".
"Khoảng ba tiếng là đến nơi!".
Ặc!
Lâm Chính há hốc miệng.
Nếu đúng như Tửu Ngọc nói, thì tốc độ chạy của thiên mã... e là gần bằng tốc độ âm thanh.
"Đại nhân, tính kĩ thì chúng ta nên ở lại đây một đêm, sáng mai cưỡi thiên mã thì có thể đến Long Tâm Thành nhanh hơn".
Ngự Bích Hồng nhỏ giọng nói.
"Bây giờ cưỡi thiên mã đi luôn chẳng phải tốt hơn sao?".
Lâm Chính kỳ quái hỏi.
"Đại nhân, nói tôi đoán không nhầm, thì hình như thiên mã của bọn họ không có dụng cụ bảo hộ, muốn lắp đặt những dụng cụ bảo hộ này cần có thời gian. Hơn nữa không có những dụng cụ bảo hộ này, người bình thường rất khó hàng phục chúng, càng đừng nói đến cưỡi chúng, dù sao chúng cũng quá nhanh và quá mạnh".
Ngự Bích Hồng nói.
"Vị đại nhân này nói đúng, chuồng thiên mã của chúng tôi đã nuôi mười mấy năm, hiện giờ vẫn chưa lắp đặt dụng cụ bảo hộ. Những thiên mã này vốn dĩ được chuẩn bị cho các nhân tài kiệt xuất của thị trấn chúng tôi. Nếu tên kia không lừa chúng ta, thì hắn cũng có một con thiên mã, chỉ tiếc rằng hắn là một kẻ lừa đảo, chết cũng không hết tội. Hôm nay đại nhân có ơn với thị trấn chúng tôi, tôi muốn lấy ba con thiên mã cũng không ai có ý kiến".
Trịnh Mãnh cười nói.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Được rồi, nếu đã như vậy, thì tôi ở lại một đêm vậy, sáng sớm mai chúng ta cưỡi thiên mã rời đi".
"Được! Được! Ha ha, ba vị đại nhân, mời đi bên này!".
Trịnh Mãnh vô cùng vui vẻ, vội vàng bảo người chuẩn bị rượu thịt, bày tiệc linh đình.
Cả thị trấn chìm trong bầu không khí chúc mừng náo nhiệt.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đương nhiên rất thích bầu không khí này.
Hai người không chút khách sáo, rượu thịt được mang lên liền ăn uống khí thế.
Rượu ở long mạch dưới lòng đất đều là tự ủ, hầu hết mang theo dược tính, uống xong sẽ giúp tu vi hoặc thân xác tăng mạnh hơn.
Lâm Chính thì uống từng ngụm nhỏ, trầm tư suy nghĩ gì đó.
Trịnh Mãnh là đội trưởng đội bảo vệ của thị trấn, do có thực lực mạnh nên địa vị rất cao.
Thị trấn không có trưởng trấn, chỉ có mấy ông già đức cao vọng trọng quyết định mọi việc.
Sắp xếp xong cho ba người Lâm Chính, Trịnh Mãnh liền được gọi tới một gian phòng ở bên ngoài đại sảnh tiếp khách.
Lúc này, có mấy ông già đang ngồi trong phòng.
Trong đó có cả ông già ban ngày quỳ xuống mời Lâm Chính tham gia tiệc tối.
"Các chú bác có chuyện gì sao?".
Trịnh Mãnh tò mò nhìn bọn họ.
"A Mãnh à, cháu đã sắp xếp xong cho ba vị khách quý chưa?".
Một ông già để chòm râu dê lên tiếng hỏi.
"Ba vị ân nhân đang ăn uống trong bữa tiệc, cháu đã sắp xếp đám A Lan qua đó múa một bài, cho ba vị ân nhân vui vẻ hơn".
Trịnh Mãnh cười đáp.
"Nên làm vậy, nên làm vậy! Cháu bảo người thông báo với A Lan, nhất định phải khiến ba vị ân nhân hài lòng".
Ông già để râu dê gật đầu nói.
"Vâng, cháu đi sắp xếp ngay đây!".
Trịnh Mãnh cười nói, xoay người định đi.
"A Mãnh, khoan đã!".
Đúng lúc này, một ông già bỗng lên tiếng.
Trịnh Mãnh khựng lại, lập tức dừng bước, nhìn ông ta với vẻ nghi hoặc.
“Còn chuyện gì sao chú?”.
"À, có chuyện này cần cháu đích thân đi làm".
Ông già bình thản nói.
Trịnh Mãnh đang định hỏi là chuyện gì, thì thấy vẻ mặt của mấy ông già đều trở nên nghiêm túc, hắn giật thót trong lòng, nhỏ giọng nói: "Là chuyện gì thế chú?".
"Nghe nói Thái Thiên Võ Thần đã đến Phiêu Diểu Thành, các chú định phái cháu đến Phiêu Diểu Thành, báo với Thái Thiên Võ Thần đến đây ngay trong đêm để bắt Lâm Chính".
Ông già kia nhỏ giọng nói.
"Cái gì?".
Trịnh Mãnh cả kinh, cảm thấy da đầu tê dại, đứng như trời trồng một lúc lâu rồi mới vội nói: "Chú làm cái gì vậy? Nếu không nhờ có Lâm đại nhân thì thị trấn chúng ta đã bị người của Kiếm Phong Hải giết hết rồi! Chú... sao chú có thể lấy oán báo ơn chứ?".
"Thằng bé ngốc nghếch, đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, huống hồ các chú cũng là muốn tốt cho thị trấn".
Ông già được gọi là chú trầm giọng nói: "Cháu phải hiểu là, nếu chúng ta cung cấp manh mối quan trọng này cho Võ Thần đại nhân, thì chúng ta có thể móc nối quan hệ và dựa vào Võ Thần đại nhân. Như vậy thì mọi người trong thị trấn đều có thể hưởng bóng mát của Võ Thần đại nhân, không cần lo lắng bị người khác đe dọa nữa, như vậy không tốt sao?".
"Đúng vậy, cháu cũng chứng kiến chuyện hôm nay rồi đấy, cháu quên mất cánh tay của cháu bị ai chém rồi sao? Một Kiếm Phong Hải nhỏ bé mà có thể nắm được sống chết của thị trấn chúng ta, huống hồ là người khác! Nhưng nếu chúng ta thành người của Võ Thần thì ai dám động đến chúng ta nữa? Quy Kiếm Sinh của Kiếm Phong Hải mà đến trấn chúng ta cũng phải quỳ xuống mà lết vào, cháu hiểu không?".
Mấy ông già nhao nhao khuyên nhủ Trịnh Mãnh.
Trịnh Mãnh càng nghe càng tái mặt, càng nghe càng kinh hãi.
Nói một hồi xong, tất cả đều đổ dồn mắt về phía hắn.
Chỉ thấy Trịnh Mãnh chậm rãi ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: "Thế nên, các bác các chú cật lực xin Lâm đại nhân ở lại... là vì chuyện này?".
"Cháu vẫn còn trẻ quá! Ân tình là thứ không đáng giá nhất trên đời này, chỉ có lợi ích mới là thứ chúng ta cần!".
Ông già râu dài lạnh lùng nói.