TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4715 "THẾ CÒN ĐƯỢC!".

Bị kết giới Thiên Thần phong tỏa, cả thị trấn đã trở thành một chiếc lồng giam.

Ông già đầu trọc và ông già tóc dài dẫn theo mọi người đến trước cổng, nhìn thấy kết giới, sắc mặt ai nấy đều đanh lại.

Một thi thể nằm trước kết giới, chính là người bọn họ đã phái đi trước đó.

Hiển nhiên hắn không chú ý đến kết giới, cưỡng chế xông tới nên bị chấn động mất mạng.

Muốn cứu sống cũng không khó, dù sao thi thể vẫn nguyên vẹn, lại còn mới chết.

Nhưng lúc này, không ai còn tâm trạng để cứu hắn.

"Phá kết giới cho tôi! Nghĩ cách ra ngoài!".

Ông già đầu trọc lập tức kêu lên.

Ông ta vừa dứt lời, mấy cường giả có khí tức hùng hậu ở phía sau ông ta xông lên, dồn sức phá kết giới.

Rầm!

Rầm!

Mấy âm thanh nặng nề vang lên.

Những chiêu thức đáng sợ đánh mạnh vào kết giới.

Nhưng... nó vẫn bất động.

Mấy cao thủ của thị trấn còn không thể khiến kết giới suy suyển chút nào.

"Cái gì?".

Bọn họ trợn mắt há mồm.

"Kết giới này... không hề tầm thường! Muốn phá được nó phải mất không ít thời gian!".

Ông già râu dài đanh mắt nhìn kết giới một lúc, sau đó trầm giọng nói: "A Mãnh! Cậu và đội bảo vệ giữ chân người kia, chúng tôi rời khỏi thị trấn bằng đường mòn".

"Bác bảo cháu giữ chân anh ấy?".

Trịnh Mãnh ngây người ra.

"Sao? Bây giờ các trưởng bối như chúng tôi cũng không chỉ huy được cậu à? Rốt cuộc trong mắt cậu có chúng tôi không hả?".

Ông già râu dài nổi giận, chỉ trích với lời lẽ đanh thép.

Trịnh Mãnh há miệng, không biết nên phản bác thế nào.

"A Mãnh, cậu là đội trưởng đội bảo vệ của thị trấn chúng ta, bây giờ thị trấn đang lúc nguy nan, sao cậu có thể đùn đẩy vào lúc này chứ? Cậu không thấy có lỗi với những người cùng tộc, không cảm thấy có lỗi với sự bồi dưỡng và tin tưởng của mọi người sao?".

Ông già đầu trọc cũng quát.

Những người khác thấy thế, cũng nhao nhao chỉ trích và oán hận Trịnh Mãnh.

"Trịnh Mãnh, cậu đừng quên rằng để giúp cậu nâng cao tu vi, chúng tôi đã cho cậu bao nhiêu linh đan diệu dược! Lẽ nào cậu đã quên ân tình này sao?".

"A Mãnh! Lúc cậu mới học võ kĩ y thuật, tôi còn từng chỉ điểm cho cậu đấy! Cậu quên rồi à?".

"Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để cậu báo đáp chúng tôi, sao cậu còn không chịu?".

"Cậu có còn là người không?".

"Làm vậy chẳng phải đồ vô ơn sao?".

"Cậu là đồ vong ơn bội nghĩa!".

Mọi người càng mắng chửi càng tức giận, giọng nói cũng càng ngày càng to hơn.

Sắc mặt Trịnh Mãnh tái nhợt, không khỏi lùi lại, kinh ngạc nhìn những người từng được hắn coi là người thân.

Một lát sau, hắn mới ngập ngừng lên tiếng.

"Tôi... chưa bao giờ nói là không đi..."

Mọi người nghe thấy thế mới ngừng chửi bới.

"Thế còn được!".

"A Mãnh, đây vốn là chức trách của cậu, cậu nên làm đúng chức trách của mình!".

"Thế nên mau hành động đi!".

Mọi người không ngừng thúc giục và la ó.

Không ai nhìn thấy sự thất vọng và bất lực trong mắt Trịnh Mãnh.

Trịnh Mãnh bất đắc dĩ dẫn các hộ vệ tiến về phía Lâm Chính.

Những người còn lại đi theo đám ông già đầu trọc vào con đường mòn.

Đội ngũ của Trịnh Mãnh đi chưa được bao xa, đã nhìn thấy Lâm Chính dẫn theo Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc đã tỉnh lại tiến về phía này.

Lúc này, thuốc độc trên người Lâm Chính đã được giải hết, sức mạnh phi thăng phóng ra không biết mạnh đến mức nào, ập thẳng về phía này, khiến đám Trịnh Mãnh không thể thở nổi.

Bọn họ thấy thế, sắc mặt trở nên tái nhợt, cả người run rẩy.

Bọn họ cảm nhận được sát khí cuồn cuộn đang tỏa ra từ người Lâm Chính.

"Chúng ta... không phải là đối thủ đâu!".

Trịnh Mãnh thì thào, ý chí chiến đấu biến mất sạch sẽ...

Đọc truyện chữ Full