Vài bóng người đang lướt đi như cơn lốc chợt dừng lại trước một sườn đồi.
Đó là Lâm Chính, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc.
"Đại nhân, Long Tâm thành đã ở phía trước”.
Ngự Bích Hồng cưỡi trên lưng ngựa, thở hắt một hơi và nói với khuôn mặt tái nhợt.
Ở bên kia, Tửu Ngọc tụt xuống khỏi lưng ngựa, “oẹ” lên một tiếng rồi bắt đầu nôn mửa.
"Ông có ổn không?"
Lâm Chính liếc nhìn Tửu Ngọc và nhẹ nhàng hỏi.
"Không....Không sao đâu đại nhân. Tôi chỉ...chỉ hơi chóng mặt thôi....”
Tửu Ngọc khó nhọc nói, sau đó lại nôn mửa, đủ thứ ô uế được phun ra ngoài.
Lông mày của Ngự Bích Hồng nhíu lại khi nhìn thấy cảnh này, nhưng sau cùng cũng không nói gì.
Suy cho cùng, ngay cả cô ta cũng không thể chịu nổi tốc độ của con Thiên Mã này chứ đừng nói đến Tửu Ngọc giờ đã mất đi tu vi.
Lâm Chính liếc nhìn Long Tâm thành trước mặt và cau mày.
Trước mặt họ là một thành phố khổng lồ, từ bên ngoài nhìn vào, nó có quy mô ít nhất gấp mười lần thành Phiêu Diểu.
Trong thành phố có mấy tòa nhà cao tầng khổng lồ, kỳ thực là thiết kế rất hiện đại, giống như cao ốc văn phòng, Lâm Chính thậm chí có thể nhìn thấy mấy tấm biển .
Ngoài ra, trong thành phố xuất hiện những ống khói lớn và một lượng lớn khói dày cuồn cuộn bốc ra.
Khi nhìn về phía cổng thành Long Tâm, Lâm Chính càng cảm thấy nghi hoặc.
Anh nhìn thấy rõ ràng vài chiếc ô tô ra vào cổng, thậm chí còn có một vài người đi xe điện Yadi chạy qua trước đám đông.
Thật là một cảnh tượng kỳ lạ...
Khi Ngự Bích Hồng bên cạnh nhìn thấy biểu cảm này, không khỏi mỉm cười nói: "Theo những gì Tửu Ngọc đã nói thì anh đến từ vực Diệt Vong phải không?"
"Thực ra tôi là người ngoại vực”, Lâm Chính đáp.
"Người ngoại vực?", Ngự Bích Hồng sững lại, suy nghĩ một lúc rồi dường như nghĩ ra điều gì đó liền mỉm cười: "Chẳng trách anh rất tò mò tại sao thành Long Tâm lại hiện đại đến vậy phải không?"
"Làm sao họ có được những thứ này?"
"Đối với sức mạnh của long mạch dưới lòng đất mà nói, những chuyện này không hề khó khăn. Chỉ cần bọn họ muốn, thậm chí có thể bảo vệ và đưa một đội xây dựng đi đến thành Long Tâm và xây dựng những tòa nhà cao tầng ở đây!"
Ngự Bích Hồng khẽ mỉm cười và nói:"Thành Long Tâm là một trong những thành phố lớn trong long mạch dưới lòng đất. Là nơi có thể rồng cuộn hổ ngồi, cao thủ ẩn thân vô cùng nhiều. Một thành phố nhỏ như thành Phiêu Diểu không thể so với nơi này. Người dân ở đây không chỉ tập trung vào tu luyện, họ cũng chú ý nhiều hơn đến việc hưởng thụ, một số vật dụng công nghệ cao hiện đại cũng sẽ được họ từ thế tục chuyển đến đây. Cho nên anh không cần ngạc nhiên khi nhìn thấy những thứ này”.
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng.
Thành Phiêu Diểu sở dĩ không có những thứ này, không phải vì bọn họ không muốn làm, mà là bọn họ không có năng lực để làm được những việc này.
Ví dụ, để vận chuyển một chiếc ô tô vào long mạch dưới lòng đất, cần một lực cực mạnh để bọc chiếc xe và kéo được nó đi qua đường hầm.
Ngay cả Lâm Chính cũng không có khả năng này.
Chưa kể bảo vệ một đội xây dựng vào long mạch dưới lòng đất.
Có vẻ như vẫn còn vô số cao thủ chí tôn trong long mạch dưới lòng đất.
Những người Lâm Chính từng gặp cũng chỉ là những nhân vật bình thường....
"Đại nhân, chúng ta vào thôi”.
"Được!", ba người họ đi về hướng thành Long Tâm.
Nhưng đúng lúc ba người bước vào cổng thành Long Tâm.
Keng!
Keng!
Keng!
Keng!
Keng!
Keng!
Sáu tiếng chuông buồn tẻ đột nhiên vang lên từ trung tâm thành Long Tâm.
Khi Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc nghe thấy tiếng chuông này, biểu cảm của họ lập tức thay đổi và vội vã nhìn về hướng nguồn âm thanh.
"Đây là chuông Võ Thần....sáu tiếng... là Thái Thiên Võ Thần!"
Ngự Bích Hồng sợ hãi, kêu lên thất thanh.