“Đăng ký?”.
Lâm Chính sửng sốt, liếc nhìn tờ giấy nhân viên đưa tới, đó là một bảng kê.
Nội dung là kê khai những thông tin cá nhân cơ bản nhất.
“Bịa ra sao?”.
Lâm Chính cầm giấy bút, nhíu mày.
“Không được, tất cả thông tin đăng ký, người của tòa nhà treo thưởng đều sẽ đi xác thực, một khi chúng ta khai giả thì sẽ gây nghi ngờ”.
Ngự Bích Hồng nói, sau đó cầm bút viết vào giấy.
“Ghi theo tôi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, bịa một cái tên, sau đó điền địa chỉ giống như Ngự Bích Hồng.
“Núi Thạch Đầu? Đó là đâu?”.
Nhân viên cầm giấy lên xem qua, không hiểu gì.
“Một ngọn núi hoang bên ngoài Phiêu Diểu Thành. Chúng tôi tu luyện ở nơi hoang dã, ẩn cư trên núi, nghe nói Long Tâm Thành là thành phố lớn phồn hoa nhất ở long mạch dưới lòng đất nên đến chơi”.
Ngự Bích Hồng cười nói.
“Vậy quan hệ của hai người là…”.
“À, đây là chồng tôi!”.
Ngự Bích Hồng khoác cánh tay Lâm Chính, cười đáp: "Người bên cạnh là em họ phương xa của tôi”.
“Sao em họ của cô không có tu vi?”.
“Đầu óc của nó có vấn đề, bị thiểu năng, sao có thể tu luyện được?”.
Ngự Bích Hồng chỉ vào đầu mình.
“Thiểu năng?”.
Tửu Ngọc đơ ra, ngạc nhiên nhìn về phía Ngự Bích Hồng, lại thấy cô ta âm thầm nháy mắt với mình.
Tửu Ngọc cứng đờ người, đành phối hợp diễn kịch, miệng méo xệch lên tiếng: “Ư a… chị… A a… muốn vào trong…”.
“Đúng là đứa trẻ đáng thương, không chữa được sao?”.
Nhân viên tỏ ra thương hại hỏi.
“Chúng tôi đã tìm nhiều cao nhân chữa trị mà vẫn vô ích, giờ vào trong tìm xem có cách nào khác hay không đây”.
Ngự Bích Hồng cười đáp.
“Được, các người vào đi”.
Nhân viên gật đầu, phát cho ba người ba tấm lệnh bài.
“Cảm ơn đại nhân”.
Ngự Bích Hồng cảm kích nói, sau đó kéo Lâm Chính vào trong.
“Ư a…”.
Tửu Ngọc kêu hai tiếng rồi cũng vội vàng đi theo.
“Cô mới thiểu năng!”.
Vừa vào tòa nhà treo thưởng, Tửu Ngọc đã phẫn nộ mắng.
“Ông nói gì?”.
Ngự Bích Hồng quay đầu, sát khí đằng đằng hỏi.
“Không… không có gì, tôi là thiểu năng, tôi là thiểu năng…”.
Tửu Ngọc vội vàng cúi đầu, câm như hến.
Khi ông ta chưa bị phế tu vi cũng không phải đối thủ của Ngự Bích Hồng, sao dám khiêu khích cô ta?
“Được rồi, đừng trêu Tửu Ngọc nữa, làm chuyện chính trước đi.
Lâm Chính cười, nhìn quanh một vòng.
Tầng một của tòa nhà nhìn qua toàn là người.
Những người này ai cũng ăn mặc quái dị, có người mặc toàn giáp sắt, vóc dáng cao to, cũng có người mặc kiếm phục phóng khoáng, không gò bó, còn có người mặc Âu phục…
Nhưng Lâm Chính cảm thấy bất ngờ là tất cả bọn họ đều đang xếp hàng trước cửa sổ.
Mười mấy cửa sổ là mười mấy hàng dài.
Ngự Bích Hồng cầm lệnh bài mà nhân viên đưa cho, đi đến trước một tảng đá toàn thân màu xanh, ấn lệnh bài lên tảng đá.
Trong nháy mắt, đá tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Sau đó, lệnh bài trong tay Ngự Bích Hồng hiện lên con số.
“Hai mươi bảy”.
Ngự Bích Hồng nhìn cửa sổ xếp hàng, quay đầu nói: “Đại nhân, hai người đến khu nghỉ bên cạnh nghỉ trước đi, tôi đi xếp hàng”.
“Vất vả rồi”.
Lâm Chính gật đầu, cùng Tửu Ngọc ngồi xuống ghế mây ở bên cạnh.
Cửa sổ mà Ngự Bích Hồng xếp hàng là nơi chuyên tư vấn tin tức, cho nên khi xếp hàng sẽ khá lâu.
Một vài người khá dài dòng, hỏi mãi không xong.
Đợi đến lượt Ngự Bích Hồng thì đã tròn hai tiếng trôi qua.
“Cuối cùng cũng đến lượt chúng ta rồi”.
Tửu Ngọc ngáp một cái, nhìn sang Ngự Bích Hồng, nói.
Lâm Chính đang nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt ra, nhìn về phía Ngự Bích Hồng.
Khi Ngự Bích Hồng cầm số thứ tự tiến đến chuẩn bị nhờ tư vấn, vài bóng người đột nhiên vội vã đi tới, chen vào trước mặt Ngự Bích Hồng, bắt đầu nói chuyện với nhân viên ở cửa sổ.
Tửu Ngọc ngây người.
Ngự Bích Hồng cũng đần mặt ra.
Nhưng cô ta đâu dễ tính, lập tức quát lên: “Này bạn, mời ra sau xếp hàng đi!”.
“Xếp hàng?”.
Người đó nghe thấy, quay đầu nhìn Ngự Bích Hồng.
“Đây là quy tắc!”.
Ngự Bích Hồng cắn răng, kiên định nói.
Nhưng giây sau.
Bốp!
Người đàn ông tát vào mặt Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng không kịp đề phòng ngã ra đất, khuôn mặt in rõ dấu ngón tay…
Lâm Chính thấy vậy thì đứng bật dậy.