Thương Lan Phúc cảm thấy thấy khó tin.
Hắn biết Lâm Chính rất mạnh, nhưng không ngờ thủ đoạn của Lâm Chính lại phi thường đến thế.
Vết thương nặng đến mức đó, cho dù bố hắn có đến thì cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu sống được.
“Rốt... rốt cuộc anh là ai?”
Thương Lan Phúc nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi.
“Anh rất muốn biết sao?”
“Tôi không biết võ kỹ của anh mạnh tới đâu, nhưng y thuật của anh... e rằng cũng thuộc hàng cao nhất ở long mạch dưới lòng đất...”
“Tôi chỉ có thể nói với anh là tôi không phải là người của long mạch dưới lòng đất”.
Lâm Chính bình tĩnh nói tiếp: “Những chuyện khác sau này tôi sẽ nói với anh sau, chúng ta vào bên trong trước đi”.
“Còn đi nữa hả?”
Vẻ mặt Thương Lan Phúc hơi do dự: “Sức mạnh của kết giới vừa rồi... đã vượt qua giới hạn của tôi, nếu lại gặp phải kết giới mạnh hơn, cho dù anh có dùng kim bạc bảo vệ mạng sống của tôi, tôi cũng không thể chống đỡ được nữa...”
“Chống đỡ? Tại sao phải chống đỡ?”
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không phải chặn hết kết giới lại là xong chuyện rồi sao?”
“Chặn? Chuyện này... sao tôi làm được chứ?”
Thương Lan Phúc kinh ngạc nói.
“Kiếm pháp của anh là kiếm pháp của Thương Lan Võ Thần đúng không?”
Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy, nhưng thiên phú của tôi cực kỳ kém, học tập lại không tốt, không thể thành thạo được các phương pháp của người đàn ông đó, tới tận bây giờ chỉ mới thành thạo có một nửa”.
Thương Lan Phúc chán nản nói.
“Tôi nhìn ra được kiếm kỹ của anh có quá nhiều vấn đề! Nghe đây, lát nữa tôi chỉ huy, anh thực hiện, hiểu chưa?”
Lâm Chính nói.
“Anh chỉ huy? Chỉ huy cái gì cơ?”
Thương Lan Phúc ngơ ngác hỏi.
“Chỉ huy kiếm kỹ của anh”.
“Cái gì?”
Thương Lan Phúc trố mắt kinh ngạc hỏi: “Thần y Lâm, kiếm kỹ này của tôi... nhưng người đó là Võ Thần, sự tinh tế của kiếm kỹ này, anh... anh có nhìn thấu được không?”
“Không khó lắm”.
“Nhưng...”
“Sao vậy? Không tin tôi hả?”
“Không phải... những lúc như này tôi không tin anh thì tin ai đây?”
Thương Lan Phúc hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Vậy thì thử một chút đi!”
“Ừ!”
Lâm Chính gật đầu.
Thương Lan Phúc lại đi về phía trước.
Chưa đi được mấy bước, kết giới lại xuất hiện.
Cường độ xuất hiện lại tăng lên.
Vẻ mặt của Thương Lan Phúc đanh lại.
Còn chưa đến gần kết giới, khí tức hủy diệt đáng sợ đã tràn tới.
Cả người Thương Lan Phúc run lên.
Đến lúc này rồi, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng ngay lúc Thương Lan Phúc chuẩn bị giơ kiếm lên chém, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Dồn khí lại, dùng kiếm chém về hướng đông nam!”
Thương Lan Phúc ngẩn người, nhưng lập tức làm theo.
Vụt!
Thanh kiếm sắc bén đâm vào kết giới đang lao tới.
Loảng xoảng!
Kết giới lại nổ tung thêm một lần nữa, biến thành vô số mảnh vụn.
“Tuân thủ nghiêm ngặt kiếm tâm, dùng khí kiểm soát...”
Thương Lan Phúc thu kiếm lại thêm một lần nữa, ngón tay vuốt lên thân kiếm.
Xoẹt!
Kiếm khí vô tận bùng phát, đập vào các mảnh vỡ của kết giới.
...
Hồng hộc!
Lối vào đường hầm.
Hồng Nương mất một lúc mới ổn định lại.
Bà ta nhìn vào đường hầm tối tăm, quay người lách ra khỏi lối vào.
Bà ta dùng hết sức lực đi đến gần cửa ra vào của núi đá, lập tức hít một hơi rồi chém vào cửa.
Ầm ầm...
Cửa ra vào núi đá từ từ mở ra.
Bộp bịch!
Hồng Nương lập tức ngã ra ngoài, rơi xuống chân núi đá.
Đám người Ám Minh Nguyệt đang đợi ở xung quanh lập tức nhìn sang.
“Cô chủ! Bọn họ ra rồi!”
Có người kêu lên.
“Hử?”
Ám Minh Nguyệt rất ngạc nhiên, bước thẳng tới.
“Cô... cô chủ, tha mạng...”
Hồng Nương yếu ớt nói.
Việc lao ra bên ngoài đã tiêu hao toàn bộ khí lực của bà ta, hiện giờ bà ta chỉ là một con cừu non chờ bị làm thịt, có thể bảo vệ được mạng sống của mình đã tốt lắm rồi.
“Hai người còn lại đâu rồi?”
Ám Minh Nguyệt nhìn về phía núi đá đang dần đóng lại, lạnh lùng hỏi.
“Cô chủ, họ... bọn họ chết rồi, chúng tôi hoàn toàn không thể đi vào...”
Hồng Nương chật vật ngẩng đầu lên nói.
“Không thể đi vào? Vậy tại sao bà không chết luôn ở trong đó?”
“Cô chủ... tôi đã thoát chết trong gang tấc... cô chủ, xin cô hãy nể tình tôi đã vào sinh ra tử vì cô mà bỏ qua cho tôi...”
Hồng Nương run rẩy nói.
“E rằng rất khó, chuyện này quá mất mặt, nếu truyền ra bên ngoài sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi, chắc bà cũng hiểu chứ?”
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó từ từ rút ra thanh kiếm màu đen ở bên hông ra.
Sát khí cuồn cuộn.
Hồng Nương bị dọa ngu người, vội vàng nói: “Cô chủ, đừng giết tôi! Thế này đi, tôi... tôi sẽ vào lại! Tôi sẽ vào lại trong đó dò đường, được không?”
“Bà đã như vậy rồi thì dò đường kiểu gì được nữa?”
“Cho tôi một chút thời gian, tôi... tôi hồi phục sức lực xong là vào ngay”.
Khuôn mặt Hồng Nương tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Ám Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, mặt vô cảm nói: “Được, tôi cho bà một cơ hội, bà có thể thoát chết nên cũng coi như đã có kinh nghiệm ở trong đó, lát nữa tôi sẽ dẫn một nhóm người tới, bà và bọn họ sẽ đi vào, có bà ở đó, cơ hội thành công có lẽ sẽ cao hơn nhiều”.
“Đúng đúng đúng, tôi đã quen thuộc ở trong đó rồi, quen rồi”.
Hồng Nương vội vàng nói.
Ám Minh Nguyệt vung tay lên, ném mấy viên thuốc xuống đất.
Hồng Nương vội vàng nhặt lên rồi nuốt vào bụng, sau khi đan dược vào trong bụng, cuối cùng kình khí của bà ta mới hồi phục lại một chút.
“Cảm ơn cô chủ, cảm ơn...”
Hồng Nương vội vàng quỳ lạy.
Ám Minh Nguyệt không để ý bà ta, nhắm mắt lại im lặng chờ đợi.
Không lâu sau, có một nhóm người đi tới từ đằng xa.
“Cô chủ”.
Đám người đi đến cúi chào Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt liếc nhìn những người này, đối phương cũng quan sát cô ta.
Khi nhìn thấy người kế vị Võ Thần - Ám Minh Nguyệt, vẻ mặt của mọi người đều trở nên cực kỳ đặc sắc.
“Thực lực của những người này khá mạnh! Vào thôi!”
Ám Minh Nguyệt không nói nhảm nữa, lại chém núi đá ra rồi nói với Hồng Nương: “Bà dẫn đội!”