“Anh không sao chứ?”
Lâm Chính nhìn ánh mắt đờ đẫn của Thương Lan Phúc, bình tĩnh hỏi.
“Không... không có gì..”.
Thương Lan Phúc vừa mới lấy lại tinh thần, nhưng lắc đầu liên tục, miễn cưỡng cười nói: “Thần y Lâm, nếu anh có ý nghĩ này, tôi chỉ đành nói cho anh biết, anh quá ngây thơ rồi! Suy cho cùng bố tôi cũng là một trong bảy Võ Thần của long mạch dưới lòng đất, có lẽ là một trong bảy người có thực lực và thiên phú mạnh nhất thế giới này! Nếu anh chỉ dựa vào quyển Thương Lan Kiếm Quyết mà muốn hiểu rõ chiêu pháp của ông ta thì tôi chỉ có thể nói, anh đang mơ mộng hão huyền!”
"Không được sao?"
“Hoàn toàn không khả thi”.
Thương Lan Phúc lắc đầu.
Lâm Chính trầm mặc.
“Nhưng người đàn ông đó thế nào, đã không liên quan đến tôi nữa, kể từ khi ông ta ép tôi đến nơi quỷ quái này, tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta!”
Thương Lan Phúc gượng cười, sau đó lấy ra mấy quyển sách trên người, đưa cho Lâm Chính.
“Thần y Lâm, đây là sách võ công bố tôi đưa cho tôi, con trai con gái của ông ta mỗi người đều có một bộ, nhưng bởi thiên phú tôi không tốt, cộng thêm thân phận con riêng, nên tôi chưa bao giờ được ông ta hướng dẫn chỉ điểm, tôi cũng là người có thực lực yếu nhất trong đám con cái của ông ta. Nếu thần y Lâm thật sự có ý nghĩ này thì anh cầm đi, có lẽ anh có năng lực hiểu rõ vị Thương Lan Võ Thần kia”.
Lâm Chính cầm lấy, tùy ý xem qua, sau đó gật đầu: “Đã như vậy thì tôi chính thức nhận anh làm học trò”.
“Cảm ơn sư phụ!”
Thương Lan Phúc tiếp tục dập đầu, sau đó đứng dậy nhìn về phía sau, miễn cưỡng cười nói: “Có điều, sư phụ, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài được không? Chỉ sợ ra ngoài, Ám Minh Nguyệt cũng sẽ không tha cho chúng ta”.
“Yên tâm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta vào trong rồi nói tiếp!”
“Vâng”.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Đi được vài bước, đã đến nơi sâu nhất của núi đá.
Chỉ thấy một bộ xương trắng nằm sâu bên trong.
Quần áo của bộ xương rách rưới, trang bị trên người cũng rỉ sét, nhưng điều đáng ngạc nhiên là trong mắt phải của bộ xương đột nhiên phóng ra một chút ánh sáng.
Đây quả là điều bất ngờ lớn với hai người.
"Đó là cái gì?"
Thương Lan Phúc kêu lên, muốn tiến lên lấy nó.
"Thương Lan Phúc, đứng lại!"
Lâm Chính lập tức nói.
Nhưng.
Đã không kịp nữa.
Rầm!
Bất thình lình vô số kiếm khí đáng sợ phóng ra từ bên cạnh bộ xương, lao về phía Thương Lan Phúc với khí thế đáng kinh ngạc.
Thương Lam Phúc cực kỳ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nâng kiếm ngăn cản.
Nhưng kiếm trong tay mới chạm vào kiếm khí, đã bị gọt thành hai.
"Cái gì?"
Thương Lan Phúc choáng váng.
Hắn biết rõ thanh kiếm của hắn có cường độ như nào.
Mà ở trước kiếm khí này, nó giống như tờ giấy.
Như vậy, khả năng phòng ngự thậm chí cả thể xác của hắn chắc chắn không tiếp được những kiếm khí này.
Xong rồi!
Thương Lan Phúc nhìn những đợt sóng khí ập đến, hắn biết trong giây tiếp theo mình sẽ chết không toàn thây...
Nhưng ở thời khắc mấu chốt, một bóng người đột nhiên đứng trước mặt hắn, rút ra một đao một kiếm, chặn luồng kiếm khí đang lao đến.
Keng keng...
Phụt! Phụt! Phụt!
Đao kiếm làm rung chuyển một phần kiếm khí.
Nhưng càng nhiều kiếm khí xuyên qua ngực Lâm Chính hơn.
"Sư phụ!"
Hai mắt Thương Lan Phúc đỏ bừng, vội vàng nhặt thanh kiếm gãy lên, chém vào kiếm khí còn sót lại.
Chỉ thấy cơ thể Lâm Chính khẽ run lên, sau đó đao kiếm đâm xuống đất đỡ lấy cơ thể anh.
Trước ngực anh là mớ máu thịt hỗn độn, máu tuôn ra như suối.
“Không sao, tôi không sao!”
Lâm Chính hít vài hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Những kiếm khí này rất đặc biệt, không thể dùng thuốc thông thường và phương pháp y học loại bỏ, tôi nghỉ ngơi một lát, đẩy những kiếm khí này ra ngoài cơ thể, thì sẽ không sao!”
“Được!”
Thương Lan Phúc gật đầu, lau nước mắt.
Nhưng trong lòng hắn rất kinh sợ.
Những kiếm khí kia, chỉ làm tổn thương Lâm Chính, chứ không xé cơ thể anh thành từng mảnh.
Cơ thể của vị sư phụ này... thật đáng sợ!
Lộp bộp!
Lộp bộp...
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập...