Hai người được Lãng Bá dẫn vào phủ.
Trong phủ chỗ nào cũng thấy các thủ vệ với khí tức kinh người.
Bọn họ nhìn thấy Thương Lan Phúc đều quỳ xuống hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.
Thương Lan Phúc nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó tin.
"Trước đây những người này chưa bao giờ cung kính với tôi như vậy..."
Chẳng mấy chốc, hai người đã được Lãng Bá đưa tới võ trường.
Lúc này, rất nhiều người hầu của Thương Lan Võ Thần đang tập luyện ở võ trường.
Bọn họ đánh cho trời đất rung chuyển, nhật nguyệt biến sắc, sức mạnh phi thăng cuồn cuộn lan ra xung quanh như thủy triều.
Một người đàn ông trung niên mặc bào lam viền trắng, toàn thân có đầy hoa văn, đang ngồi trên đài quan sát phía trước võ trường, lặng lẽ nhìn những người hầu này.
Sắc mặt ông ta nghiêm nghị, không cảm nhận được khí tức, dường như đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân.
Khi lại gần người đàn ông, Lâm Chính không khỏi cảm thấy ngạt thở.
Hơn nữa càng lại gần, cảm giác ngạt thở này lại càng rõ ràng hơn.
Lâm Chính lập tức nhận ra thân phận của người này, ánh mắt cũng đanh lại.
"Khấu kiến đại nhân, đại nhân tiên phúc vĩnh hưởng, vạn thọ vô cương!".
Lãng Bá quỳ hai gối xuống, dập đầu chào hỏi đầy cung kính.
"Con chào bố".
Thương Lan Phúc cũng quỳ xuống ôm quyền.
Đây chính là Thương Lan Võ Thần trong truyền thuyết?
Lâm Chính đanh mắt nhìn người đang ở trên cao, hi vọng tâm cảnh của bản thân có thể lấy lại bình tĩnh.
Nhưng dù anh cố gắng thế nào vẫn không thể sự điềm nhiên như lúc trước!
Thật là đáng sợ!
Đây chính là Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất sao?
Rốt cuộc bọn họ tu luyện kiểu gì để có được sự tồn tại cấp bậc không phải con người như thế này?
Lâm Chính không thể hiểu nổi.
Hơn nữa, điều khiến anh ớn lạnh hơn là còn sáu cao thủ nữa có cấp bậc như thế này...
"To gan! Gặp Võ Thần đại nhân, tại sao không quỳ?".
Người hầu của Võ Thần đứng ở bên cạnh nổi giận, lập tức mắng mỏ.
Âm thanh như sét đánh đủ để chấn động rách màng nhĩ.
Lâm Chính nhíu mày, đanh mắt nhìn đối phương, nhưng vẫn đứng bất động.
"Bố, đây là bạn thân của con, có gì mạo phạm xin bố hãy lượng thứ".
Thương Lan Phúc vội nói.
"Bạn thân?".
Thương Lan Võ Thần bình thản nhìn Lâm Chính.
Chỉ một cái nhìn.
Ầm!
Lâm Chính chỉ cảm thấy đầu óc trắng xóa, dường như linh hồn cũng bị đối phương nhìn thấu.
Sắc mặt anh trắng bệch, lùi lại nửa bước, trên trán rịn ra mồ hôi...
Chênh lệch!
Quá lớn!
Đồng tử của Lâm Chính mở to.
Anh chắc chắn rằng nếu so chiêu với người này, thì chắc chắn sẽ bại trong 10 chiêu...
"Nếu đã là bạn thân của con thì bố không trách".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói.
"Cảm ơn bố".
Thương Lan Phúc vừa mừng vừa sợ.
Bình thường những lời hắn nói Thương Lan Võ Thần đều phớt lờ.
Nhưng hôm nay lại nghe theo.
Sao hắn có thể không vui cho được?
"Con xuống kia lấy thanh kiếm đi".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói với Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không dám hỏi, liền gật đầu rồi đi xuống võ trường.
Người hầu ở bên cạnh lập tức giơ cao một tay.
Tất cả mọi người trong võ trường đều dừng chiến đấu, lần lượt nhường đường.
Thương Lan Phúc rút một thanh kiếm trên giá vũ khí, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Thương Lan Võ Thần.
"Sẵn sàng chưa?".
Đúng lúc này, Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói.
"Bố muốn con làm gì ạ?".
Thương Lan Phúc nghi hoặc hỏi.
Nhưng Thương Lan Võ Thần không thèm nhiều lời, chỉ giơ tay lên, ngón tay hơi cong lại sau đó khẽ búng...
Vèo!
Một luồng kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay ông ta, đánh thẳng về phía Thương Lan Phúc.