Nghe Thương Lan Phúc nói, Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
“Anh nói ngoài mặt bố anh đồng ý thả tôi ra, nhưng vẫn âm thầm giao tôi cho Ám Thiên Võ Thần?”.
“Những năm qua bố luôn tìm thời cơ để đột phá, không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác. Nếu lúc này tranh đấu với Ám Thiên Võ Thần thì không có ích lợi gì cho ông ấy. Huống hồ, ông ấy cũng không cần phải vì tôi mà đắc tội với Ám Thiên Võ Thần”.
Thương Lan Phúc hạ giọng nói: “Bố tôi là người rất thực dụng, ông ấy không quan tâm đến tình cảm hay gì cả. Những đứa con như chúng tôi chỉ là công cụ trong mắt ông ấy, thiên phú tốt thì có thể kế thừa huyết mạch của ông ấy, kế thừa dòng tộc Thương Lan. Thiên phú kém thì ông ấy sẽ không để tâm”.
“Ông ấy thừa nhận tôi chỉ vì tôi có giá trị lợi dụng, có thể đi khiêu chiến Long Cung. Nếu không như vậy thì sao ông ấy lại thừa nhận một đứa con riêng làm ông ấy mất mặt?”.
Nói đến đó, vẻ mặt của Thương Lan Phúc vô cùng ảm đạm.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn hắn, không nói gì.
Thật ra từ hành động Thương Lan Võ Thần bắt Thương Lan Phúc đi đến rừng rậm u minh là thấy giữa hai người không có tình cảm bố con gì.
Chỉ sợ Thương Lan Phúc đã thất vọng về người bố này từ lâu.
Hắn còn đến đây cũng chỉ là không muốn trở mặt với ông ta mà thôi.
“Thương Lan Phúc, anh còn đường dài phải đi, đừng vì vậy mà nhụt chí. Cuộc đời anh thì phải sống cho bản thân anh”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ, bây giờ không phải lúc nói chuyện đó. Anh phải rời khỏi Long Tâm Thành nhanh, nếu để muộn thì sẽ tiêu đời”, Thương Lan Phúc vội nói.
Lâm Chính nghe vậy lại lắc đầu: “Rời khỏi Long Tâm Thành tôi cũng không biết đi đâu”.
“Vì sao?”.
Thương Lan Phúc sửng sốt.
“Vì Thái Thiên Võ Thần cũng đang truy sát tôi”.
“Cái gì?”.
Thương Lan Phúc há hốc miệng sững sờ, hầu như không dám tin vào tai mình.
Lâm Chính kể đơn giản việc mình đã trải qua.
Thương Lan Phúc lặng thinh.
Hắn có bao giờ ngờ được long mạch dưới lòng đất còn có người như Lâm Chính.
Đắc tội với Thái Thiên Võ Thần chưa nói, giờ còn đắc tội với cả Ám Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần.
Một lúc bị ba Võ Thần ghi thù…
Chỉ sợ từ xưa đến nay, long mạch dưới lòng đất cũng chỉ có mỗi Lâm Chính là vậy thôi…
“Long Tâm Thành rộng lớn, thích hợp để ẩn nấp, tôi ở lại đây an toàn hơn. Hơn nữa, tôi có chuyện cần làm ở đây, sao có thể dễ dàng rời đi?”
“Nhưng mà sư phụ…”.
“Không cần lo, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Anh chỉ cần tu luyện thật tốt, làm tốt việc của mình là được!”.
Lâm Chính vỗ vai Thương Lan Phúc, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên nhìn bóng lưng Lâm Chính rời đi, trong lòng phức tạp.
Đột nhiên hắn lên tiếng gọi: “Sư phụ, chờ đã!”.
Lâm Chính quay người lại, thắc mắc nhìn hắn.
Dường như Thương Lan Phúc đã đưa ra quyết định gì đó, lên tiếng: “Sư phụ, trưa mai chúng ta gặp mặt ở phòng trà tầng một tòa nhà treo thưởng!”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Sư phụ cứ đến là biết!”.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, vậy tôi đến đó chờ anh!”.
“Được!”.
Thương Lan Phúc gật đầu, mắt lóe lên sự mong đợi.
Lâm Chính quay người đi về phía cửa lớn của dinh thự Thương Lan.
Mặc dù không ai đưa tiễn, nhưng khi anh vừa bước ra khỏi cửa đã phát hiện trong bóng tối có không ít con mắt nhìn mình chằm chằm.
Xem ra Thương Lan Phúc đoán không sai.
Thương Lan Võ Thần không có ý định thả anh đi, những lời nói lúc trước cũng chỉ là để lừa Thương Lan Phúc mà thôi.
“Xem ra mình đến Long Tâm Thành cũng không được yên ổn”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ đường lui.