TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4762 “LÝ DO RẤT ĐƠN GIẢN”.

“Wow!”.

Người của cả cung điện trở nên sôi sục.

Vô số ánh nhìn tập trung trên Long Châu, mỗi người đều có vẻ mặt không tin được.

“Màu xanh lơ?”.

“Trời ạ… tư chất cực phẩm! Tư chất cực phẩm!”.

“Không hổ danh là cô Ám Minh Nguyệt! Tư chất của cô ấy một khi vào Long Cung ít nhất cũng phải đạt đến tầng bốn trở lên!”.

“Thật đáng sợ!”.

Xung quanh liên tục vang lên tiếng tán thán kinh ngạc.

“Chúc mừng cô, cô Ám thiên phú vô song, ngày mở được toàn bộ Long Cung cũng nằm trong tầm tay!”.

Một võ giả tiến lên, chắp tay nói với Ám Minh Nguyệt.

“Cô Ám thần uy cái thế, chắc chắn có thể kế thừa Võ Thần đại nhân, tái hiện vinh quang của Võ Thần đại nhân!”.

“Chúc mừng cô Ám!”.

“Chúc mừng cô Ám!”.

Càng lúc càng có nhiều người chen ra khỏi đám đông chúc mừng Ám Minh Nguyệt.

Người vây xem ở xung quanh cũng cúi người khom lưng hô vang chúc mừng.

Ám Minh Nguyệt yên tĩnh nhìn Long Châu, ánh mắt toát ra vẻ đắc ý.

Rõ ràng cô ta rất hài lòng với chuyện này.

“Chỉ là màu xanh lơ thôi, có gì tài giỏi lắm đâu?”.

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.

Nụ cười của Ám Minh Nguyệt cứng đờ.

Tất cả người ở đây đều sững sờ.

Ai mà to gan dám làm xấu mặt của người kế vị Võ Thần ở trước mặt mọi người như vậy?

Chán sống rồi sao?

Người người nhìn sang phía phát ra tiếng nói.

Một người đàn ông gương mặt tái nhợt, tóc bện thừng đi tới.

Sau người đàn ông có sáu người khí tức đáng sợ đi theo. Hắn cầm quạt xếp, cười nhìn Ám Minh Nguyệt chằm chằm, khí chất và kiểu cách không hề thua kém cô ta.

Người xung quanh nhìn thấy người đàn ông đó thì hiểu ra.

“Hóa ra là người nhà họ Ảnh? Chẳng trách lại dám không nể mặt của cô Ám Minh Nguyệt!”.

Người đứng phía trước Lâm Chính chợt nhận ra, quay sang nói với bạn mình.

“Nhà họ Ảnh?”.

Lâm Chính nhíu mày, sau đó vỗ vai võ giả trước mặt, lên tiếng hỏi: “Này anh, nhà họ Ảnh có lai lịch thế nào?”.

“Nhà họ Ảnh mà cũng không biết? Anh không phải người của Long Tâm Thành sao?”.

Người ở phía trước quay đầu lại, có vẻ mất kiên nhẫn hỏi Lâm Chính.

“Tôi quả thật từ bên ngoài tới, không quen thuộc ở đây lắm, anh chỉ dạy cho tôi chút”.

Lâm Chính cười nói, lấy trong túi ra vài viên đan dược nhét vào tay người kia.

Người kia sửng sốt, đợi đếm xong đan dược thì lập tức tươi cười.

“Ái chà chà, hóa ra là người anh em từ bên ngoài đến, chỉ dạy thì không dám, anh muốn biết gì cứ hỏi là được”.

Người đó thay đổi vẻ mặt, thân thiện nói.

“Nhà họ Ảnh có lai lịch gì? Vì sao lại dám không nể mặt Ám Minh Nguyệt như vậy? Chẳng lẽ gia tộc bọn họ cũng có Võ Thần?”.

“Gia tộc họ Ảnh quả thật có Võ Thần, nhưng đó đã là lịch sử”.

“Lịch sử?”.

“Đúng, sáu trăm năm trước, nhà họ Ảnh từng xuất hiện một Võ Thần, nhưng khi giao đấu với Võ Thần khác thì thất bại bị giết chết. Ba trăm năm trước, nhà họ Ảnh lại xuất hiện một Võ Thần, nhưng vì luyện công sai sót dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mà chết… Bởi vì nhà họ Ảnh từng có hai Võ Thần nên được gọi là thế gia Võ Thần, địa vị ở Long Tâm Thành không tầm thường”.

“Thế à?”.

Lâm Chính ngạc nhiên nói.

Có cả thế gia như vậy? Hơn nữa cũng không bị người khác diệt môn… Nhà họ Ảnh cũng lợi hại thật!

“Nghe nói nhà họ Ảnh lại sắp xuất hiện Võ Thần rồi. Với vai trò thế gia Võ Thần lâu năm, nội tình của nhà họ Ảnh vô cùng sâu dày, không sợ Ám Thiên Võ Thần, cho nên người nhà họ Ảnh hoàn toàn không cần coi sắc mặt của cô Ám Minh Nguyệt”.

Người đó lại nói.

Lâm Chính hiểu ra, âm thầm suy tư, lại nghĩ tới gì đó, không khỏi lên tiếng hỏi: “Thực lực nhà họ Ảnh không tầm thường, vì sao lại không hòa hợp với Ám Minh Nguyệt?”.

“Lý do rất đơn giản”.

Người đó buột miệng, đang định nói ra lý do thì người bên cạnh đột nhiên gọi lại.

“Cường Tử!”.

Người đó kinh ngạc nhìn sang người bạn mình, người kia âm thầm nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt nghiêm túc.

Người đàn ông tên Cường Tử lập tức im bặt.

Lâm Chính nhíu mày, lại nhét vài viên đan dược cho người đó, hỏi: “Người anh em, rốt cuộc lý do là gì?”.

“Anh thật sự muốn biết sao?”.

Người kia đột nhiên tiến đến gần, hỏi với vẻ mặt thâm trầm.

“Đương nhiên”.

“Được, anh chỉ cần đưa thêm năm viên đan dược, tôi sẽ nói cho anh”.

Lâm Chính nghe xong, không hề do dự mà lấy đan được đưa tới.

Người đó nhận đan dược, xem qua phẩm cấp màu sắc, sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Ảnh và Ám Thiên Võ Thần. Theo lý mà nói bất cứ ai cũng không được bàn luận, nhưng anh thật sự muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh, đó là vì thể chất!”.

“Thể chất?”.

Lâm Chính sửng sốt.

Đọc truyện chữ Full