“Dùng thuốc?”.
Tửu Ngọc ngạc nhiên, nhìn về phía Ảnh Tranh, mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Đại nhân, đây là pháp khí giám định tư chất, thuốc gì mà có thể nâng được tư chất của người khác? Nếu có thì quá nghịch thiên!”.
Tửu Ngọc thận trọng nói.
Tu vi cao thấp không chỉ dựa vào mồ hôi và nỗ lực, mà còn dựa vào thiên phú.
Trên đời này đâu có gì công bằng.
Có người thiên phú siêu phàm, có thể nắm được kiến thức đại học khi mới lên mười, có người vùi đầu học tập nhưng cuối cùng chỉ thi vào được trường hạng hai.
Thứ gọi là thiên phú quá mơ hồ khó nắm bắt.
Nếu thế gian thật sự có thuốc có thể nâng cao thiên phú, e là còn đáng sợ hơn cả thuốc tăng tuổi thọ.
“Tôi cũng thấy lạ, trên đời có nhiều thứ thuốc cũng không thể nâng cao thiên phú, nhưng trên người hắn quả thật có nhiều loại thuốc đang lưu chuyển! Có lẽ hắn đã dùng thuốc chỉ nhằm vào pháp khí này”.
Lâm Chính nhìn quả cầu, cúi đầu lẩm bẩm, giống như đang nghĩ gì đó.
Ảnh Tranh thử tư chất được màu đỏ dẫn tới cả hiện trường náo loạn.
Ám Minh Nguyệt run lên, khó tin nhìn quả cầu khổng lồ kia, đầu óc trống rỗng.
Không lâu trước đây, cô ta quyết đấu với Thương Lan Phúc thua, bị thương bởi kiếm, khiến cho mặt mũi mất sạch.
Bây giờ trước mặt bao nhiêu người, thiên phú còn không bằng một kẻ tầm thường của nhà họ Ảnh như Ảnh Tranh!
Sao lại như vậy?
“Không thể nào, nhất định là có vấn đề! Ảnh Tranh, thiên phú của anh ở nhà họ Ảnh cao không cao, thấp không thấp, sao có thể hơn tôi được?”.
Ám Minh Nguyệt nghiến răng quát.
“Ha, Ám Minh Nguyệt, cô thật sự nghĩ mình là nhân vật gì à? Tôi nói cho cô biết, loại người như cô chẳng là gì ở nhà họ Ảnh tôi cả! Cô tưởng thiên phú của cô rất tốt? Trong mắt chúng tôi chỉ là kẻ tầm thường mà thôi!”.
Ảnh Tranh khinh thường cười nhạt.
“Khốn nạn!”.
“Ngang ngược! Dám sỉ nhục cô chủ nhà chúng tôi!”.
“Muốn chết!”.
Đám thuộc hạ ở xung quanh rút đao kiếm ra, phẫn nộ nhìn người nhà họ Ảnh, dường như chuẩn bị ra tay.
Người nhà họ Ảnh thấy vậy cũng tiến tới thể hiện uy thế.
Nhà họ Ảnh cũng không ít người tới đây, đối mặt với thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần không có gì phải sợ.
Hai bên giương cung bạt kiếm.
Người xung quanh đều lùi về sau, miễn bị liên lụy.
Ảnh Tranh híp mắt nhìn Ám Minh Nguyệt, bộ dạng cậy thế không sợ.
“Cô Ảnh, nếu cô muốn ra tay thì tôi có thể hoan nghênh bất cứ lúc nào. Nhưng tôi nghĩ cô chưa chắc đã được lợi, cô phải cân nhắc lại đi”.
Lời này ngông cuồng đến mức nào?
Thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần tức đến mức đỏ mặt tía tai, hai mắt đỏ ngầu. Có người không kiên nhẫn được nữa, sử dụng sức mạnh phi thăng chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc đó, Ám Minh Nguyệt quát lên: “Chúng ta về!”.
Bọn họ nghe vậy đều nhìn sang Ám Minh Nguyệt, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cô chủ?”.
“Về! Đừng chấp nhất với loại người đó!”.
Ám Minh Nguyệt nói, sau đó quay người đi ra ngoài.
“Chuyện đó…”.
Bọn họ trợn mắt há miệng nhìn nhau.
Ám Minh Nguyệt lại rời đi như vậy?
Chẳng phải sẽ làm mất mặt của Ám Thiên Võ Thần hay sao?
Bọn họ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Ám Minh Nguyệt, bọn họ cũng không thể phản bác, chỉ đành rời đi.
“Ha ha ha ha…”.
Người nhà họ Ảnh cười lớn.
“Đây là người kế vị Võ Thần sao? Đúng là hèn nhát!”.
“May người phụ nữ vô dụng kia không gả vào nhà họ Ảnh chúng ta, nếu không thì dòng máu ưu tú của nhà họ Ảnh sẽ bị cô ta làm bẩn mất!”.
“Loại phế vật đó cũng muốn trở thành Võ Thần? Đừng nằm mơ nữa!”.
“Ha ha ha…”.
Tiếng cười giễu của mọi người vang lên không dứt.
Thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần tức nổ phổi.
“Tôi liều với bọn họ!”.
Một người không nhịn nổi nữa, quay người rút kiếm.
“Về đây! Lời của tôi mà các người dám không nghe?”.
Ám Minh Nguyệt nổi giận.
“Cô chủ…”.
“Đi! Ai dám làm trái lệnh, tôi nói bố tôi giết cả nhà người đó!”.
Ám Minh Nguyệt quát lên.
Bọn họ không còn cách nào khác, chỉ đành rời khỏi Long Khẩu cùng Ám Minh Nguyệt.
Tiếng cười của người nhà họ Ảnh càng lớn hơn.
“Thông minh!”.
Lâm Chính ở bên này lại âm thầm gật gù.
“Minh chủ, cậu nói gì?".
Tửu Ngọc nghi hoặc hỏi.
“Người tên Ảnh Tranh kia rõ ràng có chuẩn bị mới đến, nếu Ám Minh Nguyệt ra tay chắc chắn sẽ chịu thiệt, lúc này rời đi mới là quyết định phù hợp nhất. Nếu xảy ra xung đột thì sẽ trúng kế của bọn họ!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tửu Ngọc sững sờ nhìn về phía Ảnh Tranh.
Quả nhiên, trong mắt Ảnh Tranh tràn ngập thất vọng.
“Hóa ra là vậy…”.
Tửu Ngọc gật đầu, sau đó nhìn Lâm Chính: “Đại nhân, chúng ta tiếp tục báo danh đi”.
“Để lát nữa”.
Lâm Chính đột nhiên đi ra khỏi đội ngũ.
Tửu Ngọc ngạc nhiên: “Đại nhân, cậu định…”.
“Chỗ này thời điểm nào là vắng người nhất?”.
“Sau 12 giờ thì phải, bây giờ là thời kỳ cao điểm báo danh, sau 12 giờ mọi người sẽ đi nghỉ ngơi, ở đây sẽ không có ai”.
Tửu Ngọc nói.
Mặc dù long mạch dưới lòng đất tối tăm mù mịt, nhưng người ở đây cũng tính thời gian, đến giờ sẽ đi nghỉ ngơi.
Lâm Chính nghe vậy lập tức đi sang một góc ở bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Tửu Ngọc nghi hoặc không thôi, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ đành ngồi chờ cùng Lâm Chính.
Cứ vậy đến hơn 11 giờ, người ở Long Khẩu đã đi gần hết.
Chỉ còn lại vài người không có chỗ ở, nằm lại đây ngủ.
“Đại nhân, cũng tạm rồi”.
Tửu Ngọc nhìn quanh một vòng, mở lời.
Lâm Chính đang ngồi thiền mở mắt ra, quan sát xung quanh, sau đó đi về phía quả cầu to lớn kia. Anh cắn ngón tay, nhỏ máu của mình lên đó.
Trong nháy mắt, một luồng thần quang bảy màu tỏa ra trên quả cầu, tràn ngập toàn bộ Long Khẩu…
Tửu Ngọc sửng sốt.
Vài tán tu đang trong giấc mơ lần lượt mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn quả cầu tỏa ra ánh sáng nhiều màu, tất cả ngây ra tại chỗ…