Ám Minh Nguyệt không đi tu luyện.
Ám Thiên Võ Thần cũng không ép buộc cô ta.
Bởi ông ta biết, tâm cảnh của con gái mình đã bị ảnh hưởng.
Hơn nữa sự ảnh hưởng này không thể xóa bỏ chỉ bằng vài lời nói.
Mặc dù Ám Minh Nguyệt được xưng là người kế vị Võ Thần, có thiên phú vượt trội hơn so với người thường, nhưng trên thực tế vẫn có sự chênh lệch so với các yêu nghiệt tuyệt thế.
Tư chất màu lam của cô ta, có thể giải thích mọi thứ.
Sở dĩ Ám Minh Nguyệt ở độ tuổi này có thực lực như vậy, không thể phủ nhận cố gắng của cô ta, càng không thể phủ nhận cô ta là con gái của Võ Thần.
Tất cả tài nguyên của Ám Thiên Võ Thần đều dùng trên người cô ta, tận tâm bồi dưỡng, dùng vô số bảo vật thế gian giúp cô ta tu luyện.
Nhưng thiên phú thì không thể thay đổi được.
“Cách đây không lâu, có một người tên Diệp Viêm đăng ký vào Long Cung, hắn cũng có thần quang rực rỡ, con gái, thế giới này rất rộng lớn, có vô số thiên tài, nếu con vì thế mà sinh ra tâm ma, sẽ ảnh hưởng đến việc con tu hành”.
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói.
“Bố, con biết...”
“Nếu tên họ Lâm kia có thần quang, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết, còn tên Diệp Viêm, nghe nói hắn có rất nhiều nhân vật lớn bảo vệ hắn, nhưng không sao cả, nếu hắn đăng ký vào Long Cung, con sẽ có cơ hội loại bỏ hắn ở trong Long Cung!”
“Loại bỏ?”
Hô hấp Ám Minh Nguyệt như thắt lại.
“Minh Nguyệt, con cho rằng tại sao Thất Võ Thần bọn ta có thể đứng ở đỉnh cao của long mạch dưới lòng đất này? Con cho rằng bọn ta dựa vào thiên phú sao? Không, trên thực tế sau khi bọn ta trở thành Thất Võ Thần, có vô số yêu nghiệt sinh ra đã có thiên phú mạnh hơn bọn ta gấp đôi thậm chí gấp mấy lần chúng ta, nhưng... chúng ta vẫn ngồi vững ở vị trí này, con nói xem, bọn ta dựa vào cái gì?”
Ám Thiên Võ Thần nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
“Bố, ý của bố là...”
Ám Minh Nguyệt không nói nên lời.
“Chỉ bằng cách bóp chết những tên gọi là thiên tài yêu nghiệt kia từ trong nôi, chúng mới không lớn lên, đe dọa bọn ta nữa!"
“Có Võ Thần nào lại chưa từng dính máu của những thiên tài yêu nghiệt chứ? Bố nói thật cho con biết! Người được gọi là người kế vị Võ Thần, thậm chí những người được gọi là người khiêu chiến Võ Thần, cũng không thể trở thành Võ Thần mới, vì bọn ta biết, bọn họ không uy hiếp được bọn ta!”
“Mà những kẻ có khả năng uy hiếp bọn ta hoàn toàn không thể lớn lên!”
"Đây chính là nguyên nhân trăm năm nay long mạch khó xuất hiện Võ Thần mới!"
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Những lời nói trắng trợn này khiến Ám Minh Nguyệt choáng váng đến mức tê cả da đầu.
Đến bây giờ cô ta mới hiểu được, cái gọi là con đường đi đến Võ Thần, hung bạo và đẫm máu đến mức nào!
Thất Võ Thần từ lâu đã khống chế toàn bộ long mạch dưới lòng đất!
Mà dưới chân Thất Võ Thần, là máu tươi vô tận và sự tàn ác...
“Võ Thần đại nhân!”
Lúc này, một người hầu bước vào, quỳ xuống trước mặt Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần ngước mắt lên nhìn, trong làn sương đen mơ hồ, con mắt lạnh lùng đó nhìn chằm chằm vào người đến.
“Đại nhân, Khôi Cốc và Khôi Xuyên bị phát hiện chết trong Long Khẩu! Không thấy thần y Lâm đâu!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Ám Minh Nguyệt đầy khiếp sợ: “Khôi Cốc và Khôi Xuyên đều là cao thủ Lục Địa Thần Tiên! Bọn họ... sao có thể bị giết dễ dàng như vậy?”
“Xem ra thần y Lâm này không đơn giản”.
Một luồng khí đen quỷ dị gợn lên trong mắt Ám Thiên Võ Thần.
Ông ta xoay người, nhìn bốn bóng người đang đứng cách đó không xa.
Một trong số đó vuốt cằm gật đầu với ông ta, sau đó tung người nhảy lên, biến thành một luồng sáng đen, chạy về phía xa.
Vẻ mặt Ám Minh Nguyệt đầy kinh ngạc...
“Ám vệ? Bố...”
“Nếu người này có thể giết được mấy người Khôi Cốc e rằng đã có tư chất thiên nhân, cho dù người này không trêu chọc con thì bố cũng phải giết cậu ta!”
Ám Thiên Võ Thần nhìn về phương xa, sau đó cơ thể ông ta dần dần mơ hồ, sương mù dày đặc cũng dần tản đi...
“Đi tu luyện đi, mọi chuyện rồi sẽ kết thúc...”