“Đây...là...”, người thanh niên cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Hắn ngừng suy nghĩ.
Hắn dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể giơ cánh tay bị nứt gãy của mình lên cố gắng chộp lấy một tờ giấy và đưa tới trước mặt mình. Trên tờ giấy là hình vẽ các động tác.
Hắn nhớ rất rõ...Đây chính là chiêu pháp của Thương Lan Võ Thần. Mặc dù hắn chưa từng giao đấu với Thương Lan Võ Thần nhưng hắn cũng biết về chiêu thức này.
Động tác của tên này chính là chiêu thứ ba thức thử bảy của Thương Lan Kiếm Quyết. Xung quanh người anh xuất hiện rất nhiều năng lượng và chữ viết cùng với công thức.
Ví dụ như những hậu quả của việc tăng lên hai giảm xuống sức mạnh của chiêu thức. Uy lực tạo ra khác nhau khi rót sức mạnh khác nhau của sức mạnh phi thăng vào và cả những phân tích cùng đòn hóa giải nữa.
Người thanh niên nhìn những tờ giấy bay xuống. Hắn phát hiện ra tờ nào cũng đều phân tích Thương Lan Kiếm Quyết.
Hóa ra...Lâm Chính bế quan không về để tu luyện cảnh giới của bản thân. Mà là đang phân tích tuyệt học của Thương Lan Thần Võ.
“Thất đại Võ Thần, tất cả đều là các thiên tài dị bẩm, thành danh hàng trăm năm. Dù là sự thành công hay là tu vi thì có cho tôi thêm 50 năm tôi cũng không thể đuổi kịp họ”.
“Nhưng nếu tôi có thể hiểu rõ về chiêu pháp của họ thì dù tôi không biết được họ ít nhất tôi cũng không bị thua bởi họ", Lâm Chính bước tới, nhặt vài tờ giấy lên và khẽ nói.
“Chiêu thức Võ Thần dù có bị anh nắm rõ thì cũng đã sao. Bọn họ không bị phụ thuộc vào chiêu thức mà là tu vi, nhát kiếm của đứa trẻ không thể đâm vào miếng gỗ, nhát kiếm của người trưởng thành không thể đâm xuyên sắt thép thì có gì đáng nói chứ”, người thanh niên nghiến răng.
“Vì vậy tôi cần nghiên cứu thế giới vạn vật tương sinh tương khắc. Tôi tin, cái gọi là Võ Thần không phải là thứ gì đó không thể chiến thắng”, Lâm Chính điềm đạm sắp xếp lại giấy tờ.
“Đây chẳng phải là lời mà kẻ yếu tự an ủi mình hay sao. Nếu như Võ Thần dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy thì sao lại được gọi là Võ Thần. Bọn họ là thần linh chứ không phải giống như thứ chuột nhắt các người học được chút ít là tưởng mình giỏi”
Lâm Chính không hề trả lời. Anh chỉ tiếp tục cúi người nhặt giấy tờ lên và điềm đạm nói: “Anh chán sống rồi à?”
Người thanh niên bật cười: “Dù tôi có thua thì đó là do tôi học chưa tinh tấn chứ không phải tôi bất tài, phụ sự mong đợi của đại nhân. Chuyện tới nước này tôi còn sống làm gì. Muốn giết thì cứ giết đi”.
“Nếu anh muốn sống thì tôi có thể cho anh một cơ hội”, Lâm Chính nói.
“Sao? Anh định thả tôi ra à?”, người thanh niên chau mày.
“Chỉ cần anh nói chiêu thức công pháp của Ám Thiên Võ Thần thì tôi sẽ tha mạng cho anh”, Lâm Chính tiến lại gần, khẽ nói.
Dứt lời, người thanh niên bật cười ha ha: “Ha ha, tên họ Lâm kia, anh coi tôi là ai vậy? Định bắt tôi bán chủ cầu vinh sao? Tôi nói cho anh biết, đừng mơ. Có bản lĩnh thì giết tôi đi. Tôi sẽ không nói cho anh biết bất cứ chuyện gì liên quan tới chủ nhân của tôi đâu. Ha ha...”
Tiếng cười giòn giã vang lên. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng ung dung.
Một lúc sau, anh lên tiếng: “Vì vậy, anh sợ rồi?”
“Sợ?”
Người thanh niên nhếch miệng cười với vẻ khinh miệt: “Đừng có dùng kế khích tướng với tôi. Anh tưởng tôi sẽ bị lừa à? Nực cười”.
“Nhưng vừa rồi anh nói họ là thần linh, chút trò vặt vãnh của tôi không thể đánh bại được họ cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao lại không dám nói. Chẳng phải đang sợ thì là gì?”
Lâm Chính lắc đầu với vẻ vô cảm: “Tôi nói cho anh biết chủ nhân phát ra từ miệng anh, cái vị Võ Thần được vô số người tôn trọng ấy trong mắt tôi chẳng là gì cả. Anh chỉ cần nói ra công pháp của ông ta một lần thôi là tôi có thể đánh bại họ, anh có tin không?”,
Dứt lời, người thanh niên nổi giận: “Ngông cuồng quá ngông cuồng".
“Một tên điên không biết từ đâu lòi ra mà dám ăn nói như vậy”, hắn cố gắng đứng dậy nhưng vết thương ở ngực nặng quá nên chẳng thể làm gì được.
“Chỉ hận là tôi không thể giết được anh. Anh cứ đợi đấy, dù tôi có làm ma thì tôi cũng sẽ không tha cho anh”.
Người thanh niên gầm lên với hai mắt đỏ rực. Lâm Chính nghe thấy vậy thì đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn. Anh bỗng dấy lên một suy nghĩ.
“Anh, hận tôi tới vậy cơ à?”
“Anh sỉ nhục chủ nhân của tôi”.
“Nhưng anh có biết các người ra tay trước với tôi không?”.
“Anh sỉ nhục cô chủ của chúng tôi”.
“Nhưng cô chủ của anh muốn giết tôi trước. Sau khi không đánh bại được tôi thì các người lại tới gây phiền phức cho tôi”.
Lâm Chính hừ giọng: “Tôi vốn định tha mạng cho anh. Nhưng anh không chịu phối hợp, như vậy mà giờ giết anh thì hời cho anh quá. Nếu đã vậy thì đứng trách tôi nhé”.
Nói xong Lâm Chính cất Bút Họa Kiếm về và hô lên: “Bích Hồng”.
“Hả?”
Ngự Bích Hồng đứng im như khúc gỗ ngoài cửa bỗng phải giật mình, quay đầu lại nhìn.
“Đại...đại nhân...”
“Nhốt anh ta lại”.
“Nhốt lại sao”, cô ta bàng hoàng.