Ngự Bích Hồng cầm kiếm đứng đợi bên ngoài phòng cơ quan, thông qua cửa lớn nhìn thấy cảnh Loan Phong đang chiến đâu quyết liệt bên trong.
Sức mạnh của phòng cơ quan đã được nâng lên mức cao nhất.
Cho dù là Lý Cuồng Nhận, đội trưởng đội bảo vệ bị ném vào căn phòng cơ quan cấp độ này cũng không thể thoát ra được.
Về phần Loan Phong, hắn chắc chắn mạnh hơn Lý Cuồng Nhận.
Có điều vết thương của hắn vẫn chưa lành hoàn toàn nên chỉ sau nửa trận đã bị đánh bại.
Một khi cuộc tấn công dừng lại, tất cả các cơ quan sẽ tự sửa chữa trong vòng 5 phút, nếu không nhanh chóng rút lui về không gian trống ở trung tâm thì sẽ bị những cơ quan xung quanh bao vây và xé nát thành từng mảnh.
Loan Phong biết rõ điều này nên chắc chắn phải rút lui.
Cứ như vậy mà ở trong phòng cơ quan cả ngày không thể ra ngoài.
"Tại sao minh chủ lại nhốt hắn ở đây?"
Ngự Bích Hồng bối rối suy nghĩ.
Lúc này, Tửu Ngọc bưng đồ ăn tới.
Ngự Bích Hồng liếc nhìn món ngon trên khay và giật mình khi phát hiện còn có vài lọ đan dược.
“Ai bảo ông mang cái này tới đây?”
"Là minh chủ!"
Tửu Ngọc cẩn trọng đáp.
"Cho ăn là được rồi, sao còn phải cho uống đan dược? Như vậy không phải giúp hắn nhanh chóng lấy lại sức sao?"
Ngự Bích Hồng hỏi với vẻ hoài nghi.
"Là minh chủ yêu cầu, chúng ta có thể làm gì chứ?"
Tửu Ngọc cho bát đĩa vào ngăn bí mật cạnh cửa rồi mở cửa.
Đường ray trong ngăn bí mật lập tức đưa khay vào phòng cơ quan. Một lúc sau, nó từ từ nhô lên trong không gian thoáng đãng ở trung tâm căn phòng.
Loan Phong lúc này đã kiệt sức, nhìn thấy thức ăn và đan dược đột nhiên xuất hiện trước mặt thì cũng ngẩn người ra.
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó lập tức bắt đầu ăn. Sau khi no nê thì mở bình sứ ra, cẩn thận xem xét các viên đan.
"Ô Kim đan?"
Ngự Bích Hồng nhìn thoáng qua viên đan dược trong tay Loan Phong từ xa, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
"Cái gì? Cái bình kia chứa Ô Kim đan sao?"
Tửu Ngọc cũng sửng sốt, sau đó tỏ vẻ đau xót nói: "Phải chăng minh chủ mắc phải bệnh gì? Sao lại muốn đưa loại đan dược tốt như vậy cho tên ất ơ đó! Thật là lãng phí tài nguyên!"
"Có vẻ như minh chủ của chúng ta không hề có ý định nhốt tên này. Với sự trợ giúp của những viên bảo đan như vậy, việc hắn đột phá được căn phòng cơ quan này chỉ là vấn đề thời gian".
Ngự Bích Hồng hừ lạnh, không thể hiểu được, vẻ mặt có chút bực dọc.
Quả nhiên, Loan Phong nhận ra Ô Kim đan không có vấn đề gì liền lập tức đổ cả lọ vào miệng.
Được bảo đan cường hóa sức mạnh, thể chất của Loan Phong ngay lập tức trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Hắn ngồi xếp bằng một lúc, đợi những viên thuốc trong bụng tiêu hóa hoàn toàn rồi gầm lên một tiếng và bắt đầu chiến đấu với các cơ quan trong phòng cơ quan.
Lần này, sức chiến đấu của Loan Phong mạnh hơn, chiêu thức sắc bén hơn, hung hãn hơn.
Chẳng mấy chốc hắn đã vượt qua hơn một nửa cạm bẫy trong căn phòng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Loan Phong có thể vượt qua căn phòng này trong thời gian chưa tới nửa ngày.
"Không được, hắn sắp lao ra ngoài!"
Ngự Bích Hồng có chút lo lắng, lập tức giơ kiếm định tiến vào ngăn cản hắn.
Tửu Ngọc nhìn thấy cảnh này thì vội vàng ngăn Ngự Bích Hồng lại.
"Ngự thống lĩnh, cô điên rồi sao? Minh chủ đã dặn tôi, không ai được phép tiến vào phòng cơ quan ngăn cản người này!"
"Nhưng...."
"Hắn muốn xông ra khỏi phòng cơ quan thì cũng phải tốn một ít thời gian. Chi bằng chúng ta đến phòng bế quan tìm minh chủ, hỏi cậu ấy xem tình hình này thì phải làm thế nào?"
Tửu Ngọc nghiến răng thì thầm.
Ngự Bích Hồng gật đầu và nghiêm túc nói: "Đó cũng là ý của tôi!"
"Chúng ta đi tìm minh chủ thôi!"
Hai người lập tức chạy về phía tầng ngầm.
Sau những gì xảy ra trước đó, việc bảo vệ tầng ngầm giờ do người của đội bảo vệ phụ trách.
Mười cao thủ của đội bảo vệ bước vào tầng ngầm, khí tức của họ âm trầm và đáng sợ, trong đó có hai người đã đạt đến cấp độ Lục Địa Thần Tiên.
"Các người tới đây làm gì?"
Đứng trước cửa phòng tổng thống là Cung Thường Thắng, đội phó đội bảo vệ.
Anh ta từng gặp Ngự Bích Hồng và không ưa gì người phụ nữ này. Dù sao cách đây không lâu, người phụ nữ này đã buộc đội bảo vệ của họ phải thỏa hiệp.
“Mở cửa ra, tôi muốn gặp minh chủ của chúng tôi”.
"Theo quy định, tôi không thể mở cửa".
“Nếu không mở ra, cẩn thận tôi sẽ báo với cấp trên của anh".
"Cô..."
Sắc mặt Cung Thường Thắng lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đành phải mở cửa.
Tuy nhiên, vừa bước vào phòng, cả hai đã choáng váng trước cảnh tượng trước mắt...