TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 674

Chương 674

Bà cụ Tô ở lại bệnh viện ba ngày, dưới sự bảo vệ của Túc Bảo, bà ấy càng ngày càng có tinh thần.

Hôm nay Vạn Đào có việc tới tìm Mộc Quy Phàm, nói xong anh ta ngồi ở một bên nghịch điện thoại.

Toàn bộ các video giám sát quay lại cảnh sức lực khổng lồ của tiểu thư Túc Bảo, anh ta đều đã xử lý sạch sẽ.

Chỉ một câu thôi — tiểu thư Túc Bảo cứ yên tâm mà bay, anh ta sẽ luôn theo sát bé!

Túc Bảo hồn nhiên vô tư ngồi trên sô pha xem TV, nhấc tay nói: “Chú Một Vạn Thanh Đao, con không muốn xem cái này, con muốn xem Cậu Bé Bọt Biển, chú có thể đổi giúp cháu được không ạ?”

“Đào” trong Vạn Đào là chữ đa âm, có thể phát âm là “dao” hoặc là “tao”.

Vạn Đào… Một Vạn Thanh Đao…

Vạn Đào đột nhiên cảm thấy tiểu thư Túc Bảo gọi tên mình thật là dễ nghe!

“Được!” Anh ta lập tức cười tủm tỉm chạy tới, tìm Cậu Bé Bọt Biển cho Túc Bảo.

Túc Bảo đứng lên trên sô pha, cơ thể nhỏ nhắn cố gắng quàng tay qua vai anh ta, cực kỳ hào khí vỗ vai anh ta: “Cảm ơn chú Một Vạn Thanh Đao, chúc chú thăng quan phát tài cưới được vợ nha!”

Vạn Đào lập tức cười đến khóe miệng sắp kéo tới tận mang tai.

“Ha ha ha! Xin nhận lời chúc của con, xin nhận lời chúc của con nhé.”

Anh ta thầm bổ sung thêm một câu trong lòng: Chỉ cần ba của con chịu ổn định, đừng có ngày nào cũng định xin từ chức, anh ta sẽ còn thấy vui hơn là được thăng quan phát tài cưới vợ.

Mộc Quy Phàm lấy điện thoại ra, bé ngoan nói phải cho Vạn Đào thăng quan phát tài cưới vợ.

Thăng quan phát tài thì dễ nói, nhưng còn… cưới vợ?

…Đây không phải lĩnh vực mà anh am hiểu.

Cốc cốc cốc… Cửa bị gõ vang.

Túc Bảo quay đầu lại, phát hiện là Hác tiên sinh, ông ta đẩy ông cụ tới, một người trông giống như trợ lý đi bên cạnh còn cầm theo một túi hoa quả lớn, một lẵng hoa và một hộp đồ chơi búp bê Barbie xa hoa nữa.

Ông ta cười đưa hộp quà búp bê Barbie qua, nói: “Túc Bảo, tặng con.”

Túc Bảo: “Oa, con cảm ơn chú Hác ạ!”

Hác tiên sinh lắc đầu: “Là chú phải cảm ơn con mới đúng, ba của chú đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Ông ta cũng cảm thấy rất thần kỳ, một lần châm cứu mà thôi, ông cụ nói chuyện càng ngày càng rõ ràng.

Túc Bảo cười đến hai mắt cong cong: “Không cần khách khí đâu! Chỉ là lao động bằng hai tay thôi ạ!”

Vạn Đào lặng lẽ sửa đúng: “Đó gọi là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Túc Bảo: “Ừm ừm ừm, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi ạ!”

Vốn từ vựng của bé con lại phong phú nữa rồi.

Hác tiên sinh không khỏi bật cười, nhìn Túc Bảo một cái thật sâu.

Người khác làm gì cũng chỉ nóng lòng muốn tranh công trước mặt ông ta, Túc Bảo lại chỉ như vừa làm một việc nhỏ không quan trọng gì.

Ba ngày qua, chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.

Cũng phải, nhà họ Tô có bối cảnh như vậy mà, Túc Bảo hoàn toàn không cần phải lấy lòng ai, có lẽ chỉ là do bé cảm thấy ông cụ đáng thương nên mới ra tay giúp đỡ.

Đọc truyện chữ Full