Lâm Chính căng thẳng, lập tức dời mắt đi.
Thật đáng sợ!
Võ Thần đúng là Võ Thần!
Lâm Chính hơi thở dốc, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Anh từng đối đầu với Thương Lan Võ Thần.
Khí chất của Võ Thần vô cùng đáng sợ, đủ để lặng lẽ hóa giải khí thế của anh khiến anh không thể xuất chiêu.
Bây giờ gặp Thái Thiên Võ Thần, dường như khí thế của ông ta còn lạnh lùng đáng sợ hơn cả Thương Lan Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần quan sát Lâm Chính một hồi, lại nhìn người bên cạnh Lâm Chính, cảm thấy không có gì lạ, sau đó dời ánh mắt đi.
“Bái kiến Thái Thiên Võ Thần!”.
Tiếng hô vang lên như sóng biển.
Lúc này, người ở phủ Thương Lan quỳ xuống làm lễ, bày tỏ tôn kính.
“Thái Thiên, đã lâu không gặp”.
Thương Lan Võ Thần bình thản lên tiếng, sau đó đưa tay về phía ghế lưu ly: “Mời ngồi!”.
“Chuyến đi đến Long Tâm Thành cảm thấy thật nhàm chán, vừa khéo gặp lúc Long Cung khởi động nên tôi đến đây giải sầu”.
Thái Thiên Võ Thần thản nhiên nói, sau đó bước nhanh về phía ghế lưu ly.
Tiếng va chạm của giáp sắt bảy màu vang lên theo từng bước đi của ông ta chứa đựng sức mạnh sâu dày, khiến người nghe run rẩy.
Hai Võ Thần ngồi cùng với nhau.
Khí thế này khiến nhiều người tu vi không đủ phải tránh khỏi đó.
Người còn lại cũng cảm thấy áp lực gấp đôi, cúi gằm không dám ngẩng đầu lên.
Người mất hết tu vi như Tửu Ngọc thì quỳ rạp dưới đất, cơ thể run rẩy, không đứng lên nổi.
Gương mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy dọc theo gò má, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Tửu Ngọc?”.
Ngự Bích Hồng sửng sốt, đang định giúp đỡ thì thấy Lâm Chính đâm kim vào cần cổ của ông ta.
Lúc này Tửu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Cảm ơn minh chủ”.
Tửu Ngọc mỉm cười, nhưng sắc mặt vẫn trắng đến dọa người.
“Khí thế của Võ Thần không phải bọn họ cố tình để lộ, mà là tự động hình thành khi cảnh giới đạt tới độ cao nhất định, các ông không thể kháng cự cũng là hợp tình hợp lý”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hai người lặng lẽ gật đầu nhìn qua hiện trường, nhiều người cũng giống như Tửu Ngọc.
Chẳng trách Thất Đại Võ Thần lại được xưng là thần ở long mạch dưới lòng đất.
Riêng khí chất này đã khiến người khác không thể chịu được, nếu thật sự ra tay thì chắc chắn sẽ chấn động đất trời, quỷ la thần khóc…
Lâm Chính lặng lẽ quan sát Thái Thiên Võ Thần.
Người của thế gia Cầm Kiếm cũng ở đây, hơn nữa đứng ở sau lưng Thái Thiên Võ Thần.
Điều bất ngờ là Cầm Kiếm Nữ cũng nằm trong đó.
“Thái Thiên, chuyến đi đến Long Cung lần này, ông không còn ai để phái đi sao?”.
Thương Lan Võ Thần liếc nhìn Thái Thiên Võ Thần, thản nhiên hỏi.
“Phái hai người đi cho vui, Võ Nhị Võ Tam, ngoài ra còn có con gái của người phụ thuộc tự nguyện đi, tổng cộng ba người”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
“Con gải của người phụ thuộc?”.
Thương Lan Võ Thần nhíu mày.
Cầm Họa Phiêu Bạc trừng mắt nhìn Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ đang thất thần được người bên cạnh nhắc nhở mới đi tới trước, hành lễ với Thương Lan Võ Thần.
“Tôi là Cầm Kiếm Nữ, bái kiến cao nhân!”.
Thương Lan Võ Thần liếc nhìn Cầm Kiếm Nữ, khẽ gật đầu: “Thiên phú không tệ, căn cốt rất tốt, cũng xem như một hạt giống tốt”.
“Nếu lần này cô ta có thể vượt qua tầng bốn Long Cung, tôi có thể suy nghĩ nhận cô ta làm đồ đệ!”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Dứt lời, mọi người đều xôn xao.
Người của thế gia Cầm Kiếm vô cùng kích động.
“Con còn ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống cảm tạ ân sư!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt kích động đến đỏ mặt, vội nói.
Nhưng… Cầm Kiếm Nữ lại do dự, không lập tức quỳ xuống.
Cảnh này xuất hiện, đám người đang xôn xao lại im lặng…