TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4814 CÓ LẼ ĐÚNG LÀ NHƯ VẬY”.

Thương Lan Phúc chưa nhìn thấy Thương Lan Kiếm Quyết hoàn hảo đến thế bao giờ!

Chiêu thức mà Lâm Chính sử dụng không có chút sai sót nào, năm gã cao thủ của phủ Thương Lan hoàn toàn không thể làm anh bị thương.

Điều càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là Lâm Chính hoàn toàn biết được những sơ hở trong cuộc tấn công của năm cao thủ!

Vì vậy Lâm Chính mới dễ dàng tiêu diệt năm người bọn chúng.

Những việc này, dù là bố của anh ta cũng không làm được.

“Sư phụ, lẽ nào sư phụ... đã học hết quyển Thương Lan Kiếm Quyết rồi sao?”

Giọng nói Thương Lan Phúc run rẩy hỏi.

“Chưa”.

Lâm Chính lắc đầu: “Mặc dù anh đã đưa sách cho tôi, nhưng có rất nhiều chỗ nếu không được giải thích, mà chỉ dựa vào hiểu biết của chính mình thì không có cách nào để hiểu rõ hết những tinh túy của nó”.

“Nhưng những chiêu thức mà sư phụ thực hiện quá hoàn hảo...”

“Đó là Thương Lan Kiếm Quyết đã được tôi cải tiến”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Với những tâm pháp và kiếm chiêu tôi không thể hiểu được, tôi sẽ dùng những chiêu thức khác để thay thế, tìm ra được cách phát huy ra ngoài có hiệu quả hơn”.

“Ra là như vậy”.

Thương Lan Phúc gật đầu.

“Cải... cải tiến...”

Cầm Kiếm Nữ đứng sau lưng sởn hết tóc gáy, da đầu tê dại.

Thương Lan Kiếm Quyết là công pháp được tạo ra bởi Thương Lan Võ Thần!

Người này... lại có thể dễ dàng cải tiến công pháp của Thương Lan Võ Thần!

Khó trách anh ta có thể chém chết Thương Lan Thiên Tuyệt...

“A!”

Lúc này, ở cách đó không xa vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Chân mày Lâm Chính khẽ động, như thể đã nhận thấy điều gì đó, nghiêng đầu quát lên: “Theo tôi!”

Nói rồi họ vội vàng chạy đến trạm gác thứ hai.

Đợi đến khi ba người chạy đến trạm gác, hiện trường đã rối tung lên.

Ở phía trước tượng đá, máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi.

Có hàng chục tu sĩ đang liều mạng xông vào, muốn đẩy cánh cửa ở sau tượng đá ra, xông vào tầng thứ ba.

Nhưng cánh cửa kia cực kỳ nặng, tu vi của họ không đủ, muốn lay động được nó cũng khó, phải có mấy người hợp lực lại với nhau mới có thể miễn cưỡng đẩy được cửa ra.

Nhưng tượng đá sao có thể để mặc cho họ đẩy cửa ra chứ? Lúc này tượng đá đang vung kiếm chém xuống.

Mọi người liều mạng ngăn cản tượng đá, nhưng cũng không hề hấn gì.

Lưỡi kiếm của tượng đá có sức mạnh rất đáng sợ, không ai có thể đánh lại thanh kiếm này, nếu cứng rắn ngăn cản nó thì kết cục là cái chết.

Về phần Diệp Viêm, ngực hắn bị chém đứt, máu tươi chảy ròng ròng khiến người nhìn thấy phải giật mình.

Hắn lùi lại phía sau, ngồi xuống điều chỉnh lại nhịp thở.

Ám Minh Nguyệt ở bên cạnh hắn lập tức lấy đan dược và châm bạc ra, chữa thương cho hắn.

Bởi vì Diệp Viêm đã rút lui, người ở phía sau cũng không dám tiến lên, chỉ có mấy chục người miễn cưỡng xông vào.

Nhưng nếu chỉ dựa vào sức của mấy người này thì còn lâu mới đủ.

Chỉ mấy phút sau, tất cả mọi người đều chết thảm trước cửa.

Cả tượng đá dính đầy máu, quay về vị trí cũ.

Vô cùng khủng khiếp.

“Đây...”

Cầm Kiếm Nữ trừng mắt nhìn.

Ánh mắt Lâm Chính dán chặt, nhìn chằm chằm Diệp Viêm, trong đôi mắt lại dâng lên sát ý.

Nhưng cuối cùng vẫn không lựa chọn tấn công.

Dù sao... bên cạnh Diệp Viêm có rất nhiều cao thủ của Ám Thiên Võ Thần đang đứng đó.

Mặc dù Lâm Chính đã từng nghiên cứu chiêu thức của Ám Thiên Võ Thần, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có một mình, nếu bây giờ tấn công, có thể đánh bại Diệp Viêm, nhưng không thể giết chết...

Không thể đánh rắn động cỏ được!

Lâm Chính lựa chọn án binh bất động.

“Ồ? Anh vẫn chưa chết à?”

Dường như Ám Minh Nguyệt đã chú ý đến nhóm người Lâm Chính ở bên này, nhíu mày lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Nhưng khi nhìn thấy Thương Lan Phúc đang đứng bên cạnh Lâm Chính, cô ta không ngạc nhiên nữa.

“Chẳng lẽ Thương Lan Phúc mới là lý do tên này giữ được mạng sống?”

“Có lẽ đúng là như vậy”.

“Nhưng mấy người bên phủ Thương Lan kia thì sao?”

Ám Minh Nguyệt nghĩ thầm.

“Minh Nguyệt, sao vậy?”

Diệp Viêm mở mắt ra, lạnh lùng hỏi.

“À, không có gì...”

Ám Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Anh Diệp, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Anh còn có thể đánh tiếp không?”

“Vết thương của tôi không nghiêm trọng lắm, vốn dĩ tôi ra tay chỉ là để thử xem cách thức tấn công của tượng đá này thôi, chỉ tiếc là tôi còn chưa tìm ra được chiêu pháp của tượng đá là đã bị mấy người đó phá hoại”.

“Anh Diệp, anh có muốn tôi giết hết bọn chúng không?”

Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lộ ra vẻ dữ tợn, gằn giọng nói.

“Không cần, bọn chúng vẫn có ích!”

Diệp Viêm từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn vào những tu sĩ vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Bảo từng người bọn chúng đến thăm dò chiêu pháp của tượng đá này thay tôi!”

“Cái gì?”

Ám Minh Nguyệt ngây người.

Đọc truyện chữ Full