Vừa nghe âm thanh người này, trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời khẽ động.
Mặc dù hắn cùng người nọ không có nói chuyện qua vài câu, nhưng tại lúc này vẫn phát hiện ra, người này chính là một trong hai vị đệ tử đời thứ ba xuất sắc nhất tại Từ gia, Từ Dục Đức.
Từ Ẩn Kiệt nhẹ nhàng lên tiếng nói:
- Dục Đức, trong nội khố cất giấu vật quý giá do các thế hệ trưởng bối dầy công tìm kiếm, đã giao cho cháu để ý, nhất định phải chăm nom thật tốt, không được có chút tổn hại.
Từ Dục Đức cung kính lên tiếng, quy củ Từ gia bảo còn khắt khe hơn Hạ gia trang rất nhiều.
Hạ gia trang bởi vì liên quan đến niên hạn, đệ tử đời thứ ba có gần chín người, nhưng Từ, Trình hai nhà truyền thừa hơn trăm năm, đừng nói là đệ tử đời thứ ba, như thế hệ huynh đệ ngang hàng với lão gia tử cũng không chỉ có chín người rồi.
Cho nên so sánh với đám người Từ Dục Đức ở trước mặt gia chủ, đều là nơm nớp lo sợ, không dám có một chút sơ suất. Bởi vì nếu để cho trưởng bối không vừa lòng, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đẩy ra rìa.
Âm thanh của Từ Ẩn Kiệt tiếp tục vang lên:
- An Tri, ngươi theo Dục Đức tiếp quản nội khố mấy năm rồi?
Một âm thanh khác dè dặt nói:
- Hồi bẩm lão thái gia, An Tri phụ trách quét dọn trong nội khố đã tròn hai năm rồi.
Đang nghe lén từ xa, hai mắt Hạ Nhất Minh lập tức sáng lên, cái âm thanh này tuyệt đối hắn sẽ không quên, thậm chí so với âm thanh của Từ Dục Đức còn muốn quen thuộc hơn.
Buổi tối hôm đó, hắn ở buổi lễ chúc thọ của Trình phủ, chính chủ nhân của cái âm thanh này đã đưa bí tịch Liệt Hỏa Công cho hắc y nhân. Chỉ bất quá, hắc y nhân cũng không có đem bí tịch mang đi, mà bị hắn nửa đường chặn lại.
Hạ Nhất Minh lúc này đây đi tới Từ gia bảo, chủ yếu nhất là muốn tìm được người này, thật không ngờ tiến nhập nội bảo ngày đầu tiên đã gặp, thật đúng là đi mòn thiết hài không hiệu quả, khi tìm được lại chẳng tốn chút công phu a.
- Hai năm, không sai, nghe Dục Đức nói, hai năm nay người cần cù chăm chỉ, giữ khuôn phép, không kém hơn so với gia gia và phụ thân người.
Từ Ẩn Kiệt hài lòng nói:
- Ngươi nếu như có yêu cầu gì thì nói ra, Từ gia chúng ta sẽ không bạc đãi người giữ bổn phận.
Người nọ vâng vâng dạ dạ, tựa hồ là muốn nói gì, nhưng lại dường như không có can đảm.
Từ Hướng Tiền cười mắng:
- Hồng An Tri, tổ tôn ba đời các người đều vì Từ gia ta dốc sức, gia gia cùng phụ thân ngươi mỗi người đều mạnh dạn, sao truyền đến đời ngươi lại biến thành kẻ nhát gan rồi.
Người nọ dường như rất cố gắng, nói:
- Lão thái gia, đệ tử từ khi theo Dục Đức thiếu gia bắt đầu cai quản nội khố thời gian mới vẻn vẹn hai năm, nhưng đệ tử với Liên Hoa trên trấn có phải lòng nhau, cho nên, cho nên…
- Liên Hoa?
Từ Ẩn Kiệt ngẩn người ra, hỏi:
- Đã cùng ngươi phải lòng rồi?
- Vâng.
Hồng An Tri thấp giọng nói.
Từ Ẩn Kiệt trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Chuyện này xảy ra khi nào?
- Hơn nửa năm trước, lúc đệ tử cùng Dục Đức thiếu gia ra ngoài, tại Từ gia trấn mới gặp Liên Hoa đã lập tức phải long nhau, trong nửa năm này, Liên Hoa có đôi khi tiến vào ngoại bảo, nhưng mà giới hạn trong quy củ, chúng đệ tử một tháng tối đa chỉ thấy mặt nhau một lần.
Hồng An Tri thì thào nói.
Từ Ẩn Kiệt vẫn chưa trách cứ, mà nói:
- An Tri, ngươi xem như hiểu được quy củ, không có xúc phạm bảo quy, hôn sự của ngươi, ta thay mặt phụ thân đã mất của ngươi làm chủ.
- Tạ ơi lão thái gia.
Hồng An Tri lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đợi hắn dập đầu xong, Từ Ẩn Kiệt lại nói:
- Bất quá, dựa theo quy củ trong bảo, nếu ngươi cùng người ngoài lập gia đình rồi, như vậy chuyện nội khố không thể chăm nom nữa.
Hồng An Tri cúi đầu, nói:
- Lão thái gia, đệ tử nguyện ý ở lại ngoại bảo, nhưng xin người cho phép đệ tử tiếp tục đi theo Dục Đức thiếu gia.
Từ Ẩn Kiệt ừ một tiếng trong miệng, hiện nhiên là rất hài lòng với lựa chọn của hắn, nói:
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi, đứng lên đi.
- Vâng.
Từ âm thanh trong miệng Hồng An Tri có thể nghe ra hắn rất cao hứng.
Song ở bên ngoài Hạ Nhất Minh lại càng thán phục không ngớt, nếu như hắn trước kia không phải nghe qua Hồng An Tri này cùng với hắc y nhân nói chuyện, như vậy căn bản không đoán được, tổ tôn ba đời người này một mực làm thực khách trong Từ gia bảo. Vậy mà cũng là một người nằm vùng ẩn dấu sâu như thế.
Đồng thời hắn cũng rõ ràng, Hồng An Tri kia đến tột cùng là như thế nào mới có thể có được Từ gia hai đại kỳ công.
Liệt Hỏa Công và Khô Mộc Công giống như Khai Sơn Tam Thập Lục Thức như nhau, tuyệt đối không có khả năng đặt vào trong Tàng Thư Các. Mà nghe giọng nói của bọn họ, hẳn là phải đem hai bản bí tịch này đặt trong nội khố.
Như vậy, Hồng An Tri chịu trách nhiệm quét dọn bên trong nội khố mới có tư cách nhìn trộm, cùng không biết đến tột cùng hắn có phương pháp gì đem bí tịch kia sao chép được. Bất quá có thể nghĩ, khẳng định là chí phí trả công phải rất xa xỉ.
Chẳng qua giờ phút này, Hạ Nhất Minh cũng không có ý định muốn đứng ra tố giác việc này.
"Từ gia có nội gián hay không, chẳng quản ta đánh rắm. Miễn là hai bí tịch kia có thể rơi vào trong tay ta, cái khác ta không cần bận tâm."
Giây lát sau, Từ Dục Đức cùng Hồng An Tri đồng thời lui ra, về phần Từ Hướng Tiền vẫn như trước đang trong phòng cùng Từ lão gia tử bàn bạc cái gì đó, nhưng Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn mất đi hứng thú nghe trộm.
Hắn chậm rãi đứng dậy, công lực tụ hai tai như trước, nhất cử nhất động của Từ Dục Đức cùng Hồng An Tri hoàn toàn nằm dưới sự giám sát của hắn.
Rất nhanh, hai người tách ra tại nơi có hai con đường giao nhau. Từ Dục Đức hướng trung tâm nội phủ đi tới, còn lại Hồng An Tri hướng căn phòng tối bên ngoài nội phủ đi đến.
Ngay cả bên trong nội phủ cũng phân ra chính phụ. Hồng An Tri như vậy, dĩ nhiên không có tư cách tiến vào trung tâm nội phủ rồi.
Hạ Nhất Minh chăm chú đi theo người này, bởi vì hắn biết, nếu người này đã chủ động yêu cầu điều ra khỏi việc chăm nom nội khố, như vậy nói lên hắn đã đem một bản bí tịch khác sao chép được. Nếu không như thế, hắn căn bản sẽ không nói tới chuyện này.
Hồng An Tri đi vào một phòng cũng không tính là quá lớn, tắm rửa một lúc, tức thời thổi tắt ngọn nến, sau đó truyền đến âm thanh cởi quần áo, rồi ngủ yên trên giường.
Bất quá tiếng hít thở nhẹ của hắn trong lỗ tai Hạ Nhất Minh, lại làm cho Hạ Nhất Minh mờ hồ cảm thấy, hắn tựa hồ không có ngủ.
Chỉ trong chốc lát, từ trong phòng Hồ An Tri lại truyền đến một âm thanh rất nhỏ, may là lúc này Hạ Nhất Minh công lực tập trung tại hai tai, chỉ dựa vào âm thanh nghe được, trong đầu có thể hình thành đại khái một đồ án lập thể.
Mặc dù hình ảnh không được hoàn mỹ sinh động, nhưng có thể mơ hồ suy đoán ra Hồng An Tri đang làm những gì.
Người này tựa hồ đang thay đổi cái gì, chỉ bất quá hắn có vẻ cực kỳ kiềm chế, âm thanh càng nhỏ không thể nghe thấy, ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra, bằng không thì dù nghe thấy cũng không có khả năng hiểu rõ hắn đang làm cái gì.
Rốt cuộc Hồng An Tri về tới giường, lúc này hắn yên tâm ngủ, không lâu sau đã truyền đến tiếng ngáy của một người ngủ say.
Tròng mắt Hạ Nhất Minh đảo một vòng, hắn cũng không lập tức ra tay, mà theo đường cũ trở về.
Mặc dù Hồng An Tri không có trong nội khố, nghe giọng điệu còn muốn dọn ra ngoài, nhưng việc này cũng không phải trong một ngày mà có thể làm được, Hạ Nhất Minh còn rất nhiều thời gian căn bản là không cần cấp bách nhất thời.
Ra khỏi nội bảo, về tới phòng của mình ở ngoại bảo, vẫn như trước không có kẻ nào phát hiện.
Trên thực tế, một khi hắn đem công lực tập trung vào hai tai, như vậy trong vòng xung quanh mười trượng, ngay cả một con kiến di chuyển, cũng không thể gạt được lỗ tai của hắn, tự nhiên càng không thể để bị trạm gác ngầm phát giác ra rồi.
Huống chi, hiện nay Từ gia bảo trong Thái Thương huyện như mặt trời ban trưa, căn bản là không có tên trộm nhỏ nào dám tiến vào làm loạn, mặc dù có thường xuyên tuần tra cùng âm thầm phòng bị, nhưng dưới tuyệt đại đa số tình huống, những người này đều mang tâm trạng qua loa cho xong chuyện, căn bản là không cách nào phát hiện tung tích của Hạ Nhất Minh.
Lúc này tiến vào bên trong nội bảo, thu hoạch rất lớn, nếu nói lúc mới đến chỗ này, hắn đối với Khô Mộc Công chỉ nắm giữ một thành mà nói, như vậy hiện giờ đã cầm chắc hơn nửa thành rồi.
Bình tâm tĩnh khí, bất quá chỉ trong chốc lát Hạ Nhất Minh cũng đã an tâm đi vào giấc ngủ rồi.
Tất nhiên, tu vi hắn đã tới loại tình trạng này, nếu là có người tới gần hoặc tiến vào phòng, như vậy trừ khi cao thủ so với gia gia của hắn cùng Từ lão gia tử còn cường đại hơn, nếu không vô luận như thế nào cũng không thể gạt được hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Nhất Minh mở hai mắt ra, tinh thần sảng khoái đứng lên, đi tới quảng trường cực lớn tại ngoại bảo.
Cái quảng trường này so với bãi tập tại Hạ gia trang ở hậu viện còn muốn lớn hơn rất nhiều, sắc trời vừa mới sáng lên không lâu, thì có không ít thực khác và bảo đinh đến đây tiến hành luyện công.
Hạ Nhất Minh tùy ý diễn luyện một bộ Miên Chưởng, khi hắn ở chỗ này tiến hành tu luyện Miên Chưởng, là lúc xung quanh truyền đến ánh mắt hâm mộ.
Ngay cả trong thực khách cũng là có một tập thể nhỏ tồn tại, một người mới nếu muốn đứng vững tại chỗ này, hoặc là phải nhanh chóng dựa vào một tập thể nào đó, hoặc là nhất định phải có sức mạnh cường đại.
Mà biện pháp biểu hiện thực lực là cách tốt nhất, không nghi ngờ chính là mỗi sáng sớm ở đây, một nơi đặc biệt vì các thực khách chuẩn bị để luyện tập, lộ một chút tài năng.
Miên Chưởng vốn không tính là công pháp cao thâm gì, nhưng muốn diễn luyện ra tinh túy công pháp này, cũng hơn xa nhưng tu luyện giả bình thường có thể làm được.
Cho nên Hạ Nhất Minh lấy tứ tầng nội kình đem tinh túy của tứ tầng công pháp này diễn luyện qua một lần, sau này sẽ không có bất luận cái gì phiền phức tìm đến hắn.
Bất quá giờ phút này tất cả mọi người vốn cùng hắn hết sức duy trì khoảng cách, hắn biết, bởi vì nguyên do thân phận của hắn chưa được kiểm nghiệm, một khi người Từ gia điều tra được thân phận rõ ràng, như thế chình là khi hắn bắt đầu bước chân vào Từ gia bảo, đồng thời đó cũng là lúc hắn sẽ nhận được nhiệm vụ tương ứng.
Nhưng mà không một ai ở đây biết, ở địa phương đó căn bản không có người nào tên là Tiêu Cần. Đến khi người đi tìm hiểu tin tức quay trở lại, hắn đã sớm phủi mông rời khỏi rồi.
Đến giữa trưa cũng không có việc gì xảy ra, mắt thấy giờ ăn trưa đã tới, Hạ Nhất Minh đi lang thang tránh tai mắt của những người xung quanh, tới một đoạn tường thành nội bảo bị đại thụ che khuất. Nhún người một cái, dưới tình huống người không biết, quỷ không hay đã lọt được vào nội bảo.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than, Từ gia bảo thật sự yên bình quá lâu rồi, bên bờ nội bảo dài như vậy có rất nhiều cây đại thụ vậy mà cũng không có người để ý tới.
Vài lần lên xuống, hắn cũng đã đi tới trước phòng ốc của Hồng An Tri, hai tai rung lên, lập tức biết người này đã không còn ở trong phòng.
Mỉm cười, hắn ngênh ngang đẩy cửa tiến vào, mặc dù ngoài cửa có một cái khóa lớn sáng loáng, nhưng sao chịu được bị Hạ Nhất Minh cậy mạnh, nhẹ nhàng lôi kéo, cái khóa đồng đề phòng người không quân tử này lập tức kết thúc sứ mệnh của nó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 67: Đạp phá thiết hài vô mịch xử
Chương 67: Đạp phá thiết hài vô mịch xử