TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 70: Tứ đại công pháp

Đem Khô Mộc Công hoàn toàn tu luyện xong, Hạ Nhất Minh thoải mái rời phòng ra quầy thu ngân tính tiền. Lúc này hắn mới biết được, từ lúc tu luyện cho đến bây giờ thời gian đã trôi qua một ngày một đêm.
Loại ý cảnh tu luyện này tốn thật nhiều thời gian khiến trong lòng hắn không khỏi thầm than một tiếng.
Ách, nếu để cho những tu luyện giả bình thường biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ sợ sẽ ngay lập tức tự vẫn mà chết.
Một ngày một đêm, chính là một ngày một đêm. Đối với tu luyện giả bình thường bằng ấy thời gian đừng nói là tu luyện công pháp, cho dù là cầm quyển bí tịch lên tiến hành tìm hiểu hết cũng vị tất đã làm được.
Thế nhưng Hạ Nhất Minh lại chỉ cần một đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy, đã hoàn thành tu luyện nội kình từ nhất tầng tới thập tầng.
Điều này tuyệt đối trong nhân loại không có khả năng đạt được.
May mắn những điều này không người nào biết được, nếu thật sự để cho người khác biết. Như vậy có thể khẳng định một điều, sẽ khiến cho vô số tu luyện giả trong thiên hạ phải ghen tỵ, cho dù bản lĩnh Hạ Nhất Minh có cường đại hơn đi nữa thì cũng không tránh khỏi số phận bị đem đi giải phẫu.
Đương nhiên, việc đầu tiên trên thế giới này là phải có ngành học giải phẫu đã.
Sau khi thanh toán tiền phòng, Hạ Nhất Minh cũng không có một chút lưỡng lự, tiến ra khỏi Huyền thành thâm nhập vào núi rừng xung quanh.
Ở xung quanh Huyền thành, núi non trùng điệp, mặc dù những ngọn núi chân chính được coi là cao lại không có. Nhưng núi non trải dài từ Đông sang Tây, ở giữa chúng là các thành trấn. Các thành trấn ở những nơi có địa thế phức tạp, lộ tuyến gập ghềnh, nhưng quan đạo tốt nhất đếm tới đêm lui trong cả huyện cũng chỉ có vài cái mà thôi. Đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến việc Thái Thương huyện luôn lạc hậu hơn so với các huyện khác.
Nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói, bước đi trên những đường núi gồ ghề, hay đi trên con đường bằng phẳng cũng không có gì khác nhau.
Một giờ sau, hắn đã tiến vào vùng rừng núi không có dấu chân của con người.
Bên trong rừng rậm là tu luyện tràng tốt nhất. Vô luận ở trong này tạo thành bao nhiêu phá hoại, rừng rậm đều sẽ chậm rãi đem những thứ đó xóa đi.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng đã từng nghe gia gia mình nói qua, ở những nôi xa xôi vẫn tồn tại những hoang mạc, đầm lầy, là địa điểm giết người diệt khẩu tốt nhất, nhưng hắn chưa tận mắt thấy qua nên cũng không cách nào tưởng tượng được.
Ở bên trong rừng núi, Hạ Nhất Minh xác định không có người nào bám theo, nhất thời quát lên một tiếng, nội kình trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, nội kinh thập tầng Khô Mộc Công trong nháy mắt được bạo phát ra ngoài.
Trong lòng hắn lúc này đột nhiên như bao trùm lên vạn vật xung quanh, lại giống như không có cảm giác gì cả.
Lại giống như hắn hóa thân thành một cây đại thụ cao ngất trời, cứ như vậy đứng sừng sững giữa không gian đất trời hàng ngàn, hàng vạn năm.
Trong lúc này, cơ hồ thân thể Hạ Nhất Minh đã xảy ra những biến hóa vi diệu, cơ thể lại một lần nữa có thể dùng mắt thường quan sát được các cơ bắt đang dần dần teo rút lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhưng đó cũng không phải là cơ bắt bị teo rút thật sự, mà dùng loại phương thức này để tăng khả năng phòng ngự cho thân thể. Hạ Nhất Minh thậm chí còn có cảm giác, cho dù lúc này có bị binh khí chém vào thân thể cũng đừng mong để lại được dấu vết gì trên đó. Nhưng nếu lão gia tử một đao toàn lực chém tới thì cũng chỉ có thể nhanh chóng né tránh.
Bất quá, trong toàn bộ sở học của Hạ Nhất Minh, Khô Mộc Công đúng là công pháp có sức phòng ngự mạnh mẽ nhất.
Hạ Nhất Minh đột nhiên nổi lên một ý niệm ở trong đầu: "Nếu có thểm đem công pháp cao cấp nhất của Thổ hệ tu luyện thì không biết phòng ngự của mình sẽ trở nên như thế nào?"
Tất nhiên, loại Thổ hệ chủ tu công pháp bình thường ở bên trong Tàng Thư Các gia tộc chỉ được xem như là một loại rác rưởi, sợ là không có thể so sánh được với Khô Mộc Công.
Suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh nhanh chóng thay đổi, nhưng động tác của đôi tay vẫn không hề chậm lại, cất bước tiến lên trước, vung cánh tay lên đánh về phía một cái cây đại thụ.
- "Ba…"
Một tiếng chói tai vang lên, cây đại thụ kia cũng không bị đánh gãy, mà bị cánh tay của Hạ Nhất Minh xuyên qua.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời lên, lực công kích của Khô Mộc Công cũng không phải là nhỏ, tựa hồ như không hề kém thập tầng Hỗn Nguyên Kình. Hơn nữa bởi vì cánh tay của Hạ Nhất Minh bị co rút, gân cốt cô đọng lại cứng như sắt, khi xuyên thủng cây đại thụ cũng không tạo thành cảm giác gì cho người sử dụng.
Tựa hồ như cánh tay Hạ Nhất Minh vừa rồi xuyên qua không phải là một thân cây, mà chỉ là một tờ giấy thôi.
Rút cánh tay trở về, hắn đột nhiên phát hiện ra, dưới tình huống như vậy các khớp nối của cánh tay tựa hồ có chút cứng nhắc, rất khó có thể khống chế được, bất quá so với uy lực của Khô Mộc Công thể hiện ra đấy chỉ là một vấn đề nhỏ không có gì đáng kể.
Hai chân hơi dùng sức, đầu gối cũng không thể hoạt động, thân thể bị trói buộc gắt gao, mũi chân hơi dụng lực thân hình cũng đã nhảy lên cao một trượng.
Thân hình đang ở trên không, trực tiếp cảm thụ được sức gió thổi đến, cánh tay hơi mở ra, cả người lập tức rớt xuống như một cây cọc gỗ.
Thời điểm rới xuống đất, đã rời xa chỗ cũ ngoài mấy thước, kết của này đã ra ngoài ý muốn của Hạ Nhất Minh, tốc độ rơi xuống của Khô Mộc Công cũng không hề chậm a. Chẳng qua cách nhảy này hơi có chút cứng đờ, nếu trong đêm tối có người nhìn thấy sợ rằng sẽ đem hắn liên tưởng tới cương thi ở trong quan tài nhảy ra.
Lúc này, tâm trí trẻ con của Hạ Nhất Minh đột nhiên nổi lên, liền lấy phương thức này ở trong rừng bắt đầu nhảy tán loạn cả lên.
Lấy tu vi thập tầng nội kình của hắn, cả người vẫn giữ nguyên như cũ liên tục hướng về phía trước nhảy tới.
Dọc theo đường đi, đừng nói đến đám tiểu động vật, cho dù là ác lang cũng phải xoay mình bỏ chạy.
Dù sao, ở trong rừng rậm, từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua loại sinh vật nào như thế này. Mặc dù loại sinh vật này cũng không tản mát ra khí thế sắc bén, nhưng cho dù như thế, mỗi lần nó nhảy lên cũng cao vài thước. Điều đó cũng đủ làm cho các loại động vật xung quanh hoảng sợ mà bỏ chạy.
Nửa ngày sau, Hạ Nhất Minh mới chơi đùa xong, hắn lúc này mới dừng lại. Nội kình toàn thân đều được vận lên theo lộ tuyến Thủy hệ Ba Văn Công, không đến một lúc sau thân hình đã hoàn toàn khôi phục lại như trước.
Biểu hiện trên mặt hắn lúc này cực kỳ hưng phấn, trong lòng không thể áp chế được sự vui sướng, giống như một tiểu hài tử vừa có được món đồ chơi ưa thích nhất, tới mức không nỡ rời bỏ nó.
Dần dần, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng an tĩnh trở lại, vào thời khắc này, trong tâm của hắn có một loại cảm giác mờ mịt khó hiểu.
Đã bao lâu rồi, hắn không có cảm giác như thế.
Tựa hồ như từ đêm hôm đó, Hạ Nhất Minh ở trong hồ ngẫu nhiên gặp được kỳ ngộ, từ lúc ấy đã không còn cảm giác này nữa.
Từ ngày đó cho tới nay, tâm tư của hắn luôn luôn muốn mình trở nên thật mạnh mẽ, những niềm vui thơ ấu sung sướng đã rời xa khỏi tâm hồn hắn.
Hai năm, trong hai năm nay, Hạ Nhất Minh chưa từng có một khắc nào giống như vừa rồi tùy tâm sở dục, không có một chút cố kỵ nào với xung quanh.
Nhìn thân hình đã khôi phục lại bình thường, hai cánh tay tràn đầy sức sống, đột nhiên Hạ Nhất Minh nhớ tới một vấn đề. Khô Mộc Công có thể làm cho tâm cảnh người tu luyện dần dần bình lặng trở xuống, nhưng tâm tính vừa rồi của hắn tựa hồ như không phải là bán tính chính thức, mà là cái hắn vẫn luôn tập lực kiềm chế để ngụy trang.
Sau khi lớp ngụy trang được trút bỏ, thể hiện ra bên ngoài mới chính là bản thân của Hạ Nhất Minh.
Hắn lẳng lặng nhìn hai cánh tay mình, giống như một pho tượng bình thường không có chút tức giận nào, sũy nghĩ trong lòng hoàn toàn rối loạn cả lên.
Thật lâu sau, thật lâu sau đó…
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt dần khôi phục lại sự trong sáng vốn có của nó.
Năng lực có càng nhiều, gánh vác trách nhiệm càng nặng, câu nói này luôn luôn được phụ thân hắn nhắc nhở cho hắn nghe. Hắn có thể có được kỳ ngộ ở trong hồ, như vậy một thứ nào đó nhất định sẽ bị mất đi.
Mà nếu để cho Hạ Nhất Minh lựa chọn lại một lần, để cho hắn trở lại đêm hôm đó, hắn cũng không do dự vẫn tiến vào trong hồ nước.
Chẳng qua là, lúc này hắn sẽ không có cảm giác mờ mịt nữa, mà là nghĩa vô phản cố, bách tử vô hối. (Dịch giả: Hai câu thành ngữ này đại ý là: làm việc sẽ không chùn bước, chết một trăm lần cũng không hề hối hận )
Vào giờ phút này, những việc trải qua trong vòng hai năm trở lại đây dần tích tụ lại trong đầu Hạ Nhất Minh, trong tâm hồn hắn có cảm giác giống như được thăng hoa, một lần nữa giống như con sâu chui ra khỏi kén hóa thành bướm, trong ánh mắt không còn một chút nào cảm giác mờ mịt, khó hiểu.
Ống tay áo hơi vung lên, nội kình trong cơ thể vẫn như trước lưu chuyển không ngừng.
Nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh vận dụng không chỉ có một loại nội kình, mà bốn loại nội kình luân phiên vận chuyển.
Đầu tiên là Kim hệ Hỗn Nguyên Kình, theo sau là Thủy hệ Ba Văn Công, ngay sau đó là Mộc hệ Khô Mộc Công, cuối cùng chính là Hỏa hệ Liệt Hỏa Công.
Đem bốn loại nội kình vận chuyển qua một vòng, nội kình sau đó lại quay trở lại thành Kim hệ Hỗn Nguyên Kình. Cứ thế lặp đi lặp lại, giống như vô cùng bất tận, mãi không chấm dứt.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh rõ ràng cảm ứng được.
Khi nội kình trong cơ thể luân phiên vận hành, thân thể hắn tựa hồ sinh ra một loại cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái, giống như năng lực của bản thân trong nháy mắt được đề cao rất lớn, có một loại tự tin có thể điều khiển được vạn vật xung quanh.
Loại tự tin này còn được thể hiện trong sự khống chế nội kình vận chuyển, tựa hồ như Hạ Nhất Minh có cảm giác tùy thời thi triển lại một kích ngày trước đã đánh chết Kim Quang Mãng.
Hắn tùy ý khống chế vận chuyển bốn loại nội kình trong cơ thể, làm cho bọn chúng đồng thời được vận dụng, hơn nữa trong nháy mắt bộc phát ra ngoài.
Nhưng là, đến khi Hạ Nhất Minh gần chạm tới đích thì loại cảm giác đó lại phai nhạt đi.
Bởi vì khi nội kình trong cơ thể đang từ Hỏa hệ Liệt Hỏa Công được thay đổi thành Kim hệ Hỗn Nguyên Kình đã nổi lên cảm giác gặp phải chướng ngại.
Loại cảm giác này phi thường khó chịu, nó đã đem cảm giác của Hạ Nhất Minh đánh tan đi hoàn toàn.
Hơn nữa loại cảm giác này dần dần tăng lên, bốn loại chủ tu công pháp trong cơ thể dần dần không thể duy trì được sự hoán chuyển. Giống như một loại máy móc tinh vi đang hoạt động tới thời điểm mấu chốt lại xuất hiện vấn đền thì sẽ không thể tiếp tục vận chuyển nữa.
Thở dài ra một hơi, cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng buông tha ý nghĩ tiếp tục thử nghiệm.
Nhưng là, trong thâm tâm hắn đã có lời giải đáp, hơn nữa giải quyết được vấn đề mấu chốt ở đây. Chỉ cần tìm thêm một loại Thổ hệ chủ tu công pháp, tu luyện qua một lần là có thể giải quyết được những vấn đề này.
Chỉ là, ý nghĩ này của Hạ Nhất Minh cũng không hoàn toàn mãnh liệt, bởi vì giờ phút này đối với hắn mà nói, những loại công pháp Thổ hệ bình thường không còn đủ sức lọt vào tầm mắt của hắn nữa.
Dù sao, lấy thực lực của Hạ Nhất Minh khi thi triển ra Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cho dù là gia gia và Từ Ẩn Kiệt liên thủ vị tất đã là đối thủ của hắn. Hơn nữa ngay cả khi hắn giải quyết được vẫn đề kia, thì sau khi thi triển ra một kích đó sẽ dẫn tới hôn mê bất tỉnh, kết quả cũng giống như trong thang thuốc bỗng có ruồi bọ, làm cho hắn không muốn dùng đến.
Khẽ lắc đầu, nhìn ráng chiều ở chân trời xa xăm, Hạ Nhất Minh xốc lại tinh thần, thả bước hướng về phía Hạ gia trang đi tới.

Đọc truyện chữ Full