Trong đại viện của Hạ gia, Hạ Vũ Ðức, ba huynh đệ Hạ Thuyên Tín đang lẳng lặng ngồi trên ghế.
Hai huynh đệ Hạ Nhất Thiên đồng hành tiến vào, bọn họ khẽ liếc nhìn xung quanh, nhất thời thấy ở trong đại sảnh, giống như đang ra mắt phụ mẫu của nhị nữ Viên Lệ Văn.
Sắc mặt Hạ Nhất Thiên hơi đổi, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, chỉ bất quá ánh mắt vẫn mơ hồ có chút lo lắng, bởi vì hắn không thể xác định gia gia Hạ Vũ Ðức đến tột cùng sẽ dùng thái độ gì đối đãi với Viên Lệ Văn.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút đỏ lên, mặc dù trên phương diện vũ kỹ hắn đã là đệ nhất nhân của Hạ gia trang, nhưng kinh nghiệm lại vô cùng khiếm khuyết, cho nên giờ phút này mới cảm thấy một tia xấu hổ.
Hạ Vũ Ðức nhìn về hai đứa tôn nhi của mình khẽ gật đầu, sau đó mới mở miệng nói:
- Nhất Minh, cháu cũng ngồi xuống đi.
Hạ Nhất Minh giật mình, liếc mắt nhìn Ðại ca một cái, không cảm thấy tâm tình bất mãn của Ðại ca mới gật đầu một cái, cuối cùng đến bên một cái ghế ngồi xuống.
Về phần Hạ Nhất Thiên, không đợi phân phó liền đi tới bên người Phụ thân Hạ Thuyên Tín đứng.
Giờ phút này Hạ Nhất Thiên khi đối mặt với Nhất Minh đã không còn chút tâm ý đố kỵ nào.
Tiên thiên và hậu thiên chênh lệch quá lớn, không chỉ riêng về vũ lực, ngay cả khí chất bản thân sau khi tiến vào tiên thiên cảnh giới cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hơn nữa khi ở Viên gia trang, khi chứng kiến vũ lực của Hạ Nhất Minh, dù có muốn tiếp tục đố kỵ đi nữa, chỉ sợ cũng không phải là việc dễ dàng.
Viên Lễ Văn và Viên Lễ Huân trong nháy mắt trao đổi ánh mắt cho nhau, tâm tình của các nàng đều rất xúc động.
Ở trong một thế gia, nhi tử thứ sáu lại có địa vị cao hơn cả trưởng tử, trưởng tôn, đây thực sự là một chuyện tình không phải bình thường. Nhưng mà, hôm nay ở trong Hạ gia lại xảy ra, hơn nữa mọi người tựa hồ đối với việc này lại không có ý kiến phản bác nào.
Hàng lông mày của Viên Lễ Văn có chút nhíu lại, lòng của nàng nhất thời xúc động, một ý niệm mơ hồ hiện lên trong đầu, làm cho nàng có chút lo lắng.
Bất quá, nàng che dấu rất tốt, hơn nữa bởi vì đầu nàng hơi cúi xuống cho nên cũng không bị ai phát hiện ra.
Tâm tư của nhị nữ đều bất đồng, nhưng các nàng sóng vai mà đứng, dưới ánh mắt dò xét của các vị lão giả, mặc dù trong lòng không yên, nhưng biểu hiện lại trang nhã, không hề có chút biểu hiện thất thố.
Ðám người Hạ Vũ Ðức cũng không làm khó hai nàng, chỉ bất quá hỏi vài câu, phân phó vài câu mà thôi.
Sau đó, lão gia tử đưa tay vuốt chòm râu, không giận mà uy, nói:
- Các cháu đều là nữ nhi của Viên gia, bước vào cánh cửa Hạ gia chúng ta làm thiếp kỳ thật là làm khó hai đứa. Ta muốn nói một câu, Hạ gia không phải là cao môn đại phiệt, quy củ trong nhà cũng không có nhiều, các ngươi cứ an tâm ở lại. Ngày Sau ở cùng Nhất Thiên, Nhất Minh một chỗ, cuộc sống hàng ngày của bọn họ đều nhờ các cháu chiếu cố, hết thảy phải cố gắng.
Viên Lễ Văn cùng Viên Lễ Huân đồng thời cuối người, nói:
- Ðấy là bổn phận của người vợ, xin Gia gia yên tâm.
Khi Hạ Vũ Đức nói tiếp nhận các nàng vào Hạ gia, hơn nữa Hạ gia cũng không có nhiều quy củ như các nàng nghĩ, lúc ấy trong lòng hai nàng mới thoáng buông lỏng xuống. Chỉ bất quá các nàng hiểu được, muốn hoàn toàn dung nhập vào trong một gia tộc, các nàng còn phải cố gắng rất nhiều.
Hạ Vũ Đức vung tay lên, nói:
- Nhất Thiên, mang theo cháu dâu đi gặp Yên Lệ đi.
Sắc mặc Hạ Nhất Thiên có chút đỏ lên, nói:
- Vâng, gia gia.
Hắn tiến lên hướng về phía Viên Lễ Văn đang không biết phải làm sao đánh mắt một cái, rồi thi lễ lui xuống.
Khi rời khỏi hậu viện, Viên Lễ Văn đột nhiên ngừng cước bộ.
Hạ Nhất Thiên xoay người, nhẹ nhàng nắm lắy tay nàng, ôn nhu trấn an, nói:
- Lễ Văn, nàng lo lắng Yên Lệ sao?
Viên Lễ Văn chần chờ một chút, cảm thụ được lòng bàn tay ấm áp, trong lòng nhất thời có ý định dựa vào. Nàng đối với Hạ Nhất Thiên có lẽ cũng không phải là vừa thấy đã yêu, nhưng nàng lại hiểu rõ được nam nhắn này là chỗ dựa cho nàng từ giờ đến cuối đời.
Không chỉ có một mình nàng, ngay cả những người thân của nàng cũng đều như thế.
- Thiếu gia, Lục thúc thúc ngày sau sẽ kế thừa vị trí gia chủ sao?
Nàng nhẹ giọng hỏi.
Hạ Nhất Thiên sửng sốt, lập tức cười lên một tiếng, nói:
- Không có khả năng.
- Tại sao? Lục thúc thúc là tiên thiên cường giả a.
- Chính bởi vì hắn là tiên thiên cường giả, cho nên mới không có khả năng kế thừa chức gia chủ Hạ gia.
Ánh mắt Hạ Nhất Thiên có chút phức tạp, trong lòng vừa có chút vui mừng, cũng vừa có một tia tiếc nuối.
Hàng mi mắt thanh tú của Viên Lễ Văn có chút chau lại, nói:
- Ðấy là vì sao?
- Rất đơn giàn, bởi vì Hạ gia trang không thể lưu được đệ ấy.
Nói những lời này, không chỉ có Hạ Nhất Thiên, ngay cả Viên Lễ Văn cũng cảm thấy một tia thoải mái không hiểu nổi.
Hai người im lặng mà đi, trên đường ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt với nhau vài lần, dĩ nhiên trong lòng lại sinh ra loại cảm giác linh hồn tương thông.
Cuối cùng hai người cũng đã đi tới gian viện tử Hạ Nhất Thiên sinh sống, bọn họ không hẹn mà đều ngừng cước bộ.
Ánh mắt Viên Lễ Văn khẽ giương lên nhìn, cảnh sắc bên trong xinh đẹp tuyệt trần.
Khi nàng đáp ứng tới làm thiếp của Hạ Nhất Thiên, trong lòng đã sớm biết nhất định sẽ phải đi qua cửa này, chỉ là khi đứng trước nó, trong lòng lại có chút chua xót. Nhưng mà nàng lại biết, vô luận thế nào nàng cũng không thể tránh khỏi phải bước qua cánh cửa này.
Từ bên trong truyền ra một thanh âm đồng lòng của người tuổi trẻ, trước mắt nàng một lần nữa lại hiện lên hình ảnh ánh mắt phụ mẫu, huynh trưởng, tỷ muội mang theo một tia áy náy và an tâm, lòng của nàng vô cùng đau xót, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.
Nàng tiến lên trước một bước, bước vào trong căn viện tử.
- Tiểu muội Viên Lễ Văn, khấu đầu trước tỷ tỷ ....
Sau khi Hạ Vũ Ðức đưa ánh mắt nhìn hai người Hạ Nhất Thiên rời đi, ánh mắt lão nhất thời nhu hòa, nói:
- Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh vội vàng ở trên chỗ ngồi khom người một chút, nói:
- Gia gia, người có gì cần phân phó?
Hạ Vũ Ðức cười tủm tỉm, nói:
- Nhất Minh, không nghĩ tới ngươi đã lớn, lại tự tuyển chọn phu nhân cho mình a.
Cơ mặt của Hạ Nhất Minh hơi co quắp lại, thấy được ánh mắt của bốn vị trưởng bối có chút quái dị, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Giờ phút này, khi đối mặt với các vị trưởng bối, hắn đột nhiên phát hiện dù có tiến vào tiên thiên cảnh giới cũng không có bao nhiêu tác dụng a.
Bất quá, hắn lại không ngờ tới, nếu như hắn không phải là tiên thiên cường giả, như vậy hắn nếu muốn tiếp nạp Viên Lễ Huân thì đừng nói là Hạ Vũ Ðức không đồng ý, chỉ sợ ngay cả cửa ba huynh đệ Hạ Thuyên Tín cũng không thể qua được.
- Gia gia, người nói đùa.
- Nửa ngày sau, Hạ Nhất Minh mới hậm hực nói.
Hạ Vũ Ðức an lòng, cười dài mấy tiếng, nói:
- Nhất Minh a, mặc kệ như thế nào, cháu cũng là người đã có vợ, như vậy không thể tiếp tục ở lại căn viện tử kia.
Hạ Nhất Minh hơi chần chờ một chút, khẽ gật đầu.
Ðại ca Hạ Nhất Thiên vốn ban đầu cũng giống như các huynh đệ khác, ở trong một căn tiểu viện tử, nhưng sau khi Ðại ca tổ chức hôn lễ, lập tức được an trí cho một căn đại viện độc lập.
Về phần tiểu viện tử ban đầu vẫn được lưu giữ, trở thành nơi tu luyện thật ngày thường của hắn.
Hạ Vũ Ðức tựa hồ đã sớm có quyết định, vừa thấy Hạ Nhất Minh gật đầu tán thành, hắn lập tức nói:
- Thuyên Nghĩa, căn nhà ở phía tây thu thập thế nào rồi?
Hạ Thuyên Nghĩa cười nói:
- Phụ thân, người yên tâm, ba ngày trước đã thu thập xong, hôm nay đã sớm chuấn bị thỏa đáng.
- Tốt, từ nay về Sau nó thuộc về Nhất Minh.
Hạ Vũ Đức quay đầu nói:
- Lễ Huân a, sau này tinh lực chủ yếu của Nhất Minh sợ là vẫn đầu nhập vào võ đạo, về phần những chuyện tình vụn vặt đều giao cho cháu chăm lo. Ta sẽ phái vài người qua bên đó, cháu hãy đi theo học hỏi thêm một chút.
Trên mặt Viên Lễ Huân hơi hồng lên, câu nói trên ghẹo của lão gia tử mới rồi cũng sớm lọt vào tai nàng, giờ phút này vội vàng thấp giọng nói:
- Vâng, Lễ Huân nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Gia gia.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh xoay chuyển, thấy được bộ dáng yêu kiều lúc này của nàng, trong lòng đột nhiên có chút xúc động không hiểu. Bất quá, loại tâm tình này rất nhanh được hắn kìm nén xuống, muốn làm trái tim của hắn dao động làm sao có thể dễ dàng được.
Hạ Vũ Đức hài lòng gật đầu, nói:
- Nhất Minh, từ nay về sau điền trang phân cho cháu hai thành, vốn có năm ngàn hoàng kim được đưa về, cháu cầm lấy một nửa. Hai thành tiền lời của Kim Lâm Viên gia ngày sau cũng chia cho cháu một nửa.
Về mặt ba huynh đệ Hạ Thuyên Tín mỉm cười, tựa hồ đối với việc này đã sớm biết trước.
Chỉ là, trong lòng ba người giờ phút này đều than đúng là gừng càng già càng cay a.
Lúc này lão gia tử sử dụng thủ đoạn cũng không khác biệt với Viên gia lắm, đều muốn đem Hạ Nhất Minh buộc vào lợi ích của gia tộc. Nguồn truyện:
Tuy nói Hạ Nhất Minh xuất thân từ Hạ gia, không có khả năng gây khó khăn cho Hạ gia. Nhưng lão gia tử lại nghĩ xa hơn, nếu các vị trưởng bối và huynh đệ của Hạ Nhất Minh chết hết, như vậy Nhất Minh sẽ không còn giống như bấy giờ, không còn bị ràng buộc với Hạ gia nữa, bắt đầu có mảnh trời riêng của mình.
Dự tính trước là việc rất cần thiết để phát triển gia tộc.
Ðiều này đã có vết xe đổ đi trước của lão tổ tông Từ gia.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người, nói:
- Gia gia, người nghĩ sai rồi, tôn nhi cần nhiều đồ vật như vậy làm gì?
Hạ Vũ Đức vung tay lên, nói:
- Ta đã quyết định rồi, cứ như thế mà làm.
Hạ Nhất Minh hơi nhướng mày, chớp chớp ánh mắt, đột nhiên nghe được lời nói này của lão gia tử, lời hắn định nói vừa lên tới miệng đã lập tức nuốt trở lại.
Hạ Vũ Ðức lúc này mới hài lòng gật đầu, nói:
- Các ngươi đã đi đường một thời gian dài, hẳn là cũng mệt mỏi, Nhất Minh, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.
Hạ Nhất Minh vội vàng đứng lên, mang theo Viên Lễ Huân chạy trối chết khỏi tầm mắt trông có vẻ hứng thú của mấy vị trưởng bối.
Khi hai người rời đi, Hạ Vũ Ðức mới bật cười nói:
- Ta còn tưởng nó đã thật sự trưởng thành, nguyên lai vẫn còn là một tiểu hài tử a.
Ba người Hạ Thuyên Tín cũng cười lớn.
Bất quá, Hạ Vũ Ðức cũng chỉ nói một chút thôi, vô luận kẻ nào, khi nghĩ tới tiếng huýt dài của Hạ Nhất Minh ngày nọ thì tuyệt đối không hình dung hắn với một tiểu hài tử bình thường.
Tây Sương phòng trong Hạ gia, được xem là một căn viện tử tốt nhất.
Vô luận là viện tử ba huynh đệ Hạ Thuyên Tín ở lại, hay chỗ của lão trang chủ Hạ Vũ Đức đều có chút kém hơn nơi này một bậc.
Ở đây sau khi trải qua một hồi tỉ mỉ trang trí đã lộ ra vẻ xoa hoa, lộng lấ̃y.
Đương nhiên, trong mắt Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân đây cũng chưa là gì. Bởi vì kiến thức của hai người, cũng không phải một Hạ gia trang mới truyền thừa chưa đến trăm năm có thể so sánh.
Tiến vào trong viện tử, mười nô bộc nhất thời đi ra đón, những người này đều là do Hạ Vũ Ðức tự mình phái tới, đám người đều là những người cơ trí, có thế thấy được lão gia tử đối với bọn họ cực kỳ để tâm.
Khiến người khác kinh ngạc chính là trong những người này lại có một quản gia, toàn bộ tài sản của Hạ Nhất Minh đều do hắn thay mặt quản lý, đợi cho đến khi Viên Lễ Huân quen thuộc với tất cả công việc ở đây, hắn mới có thể bàn giao lại rồi rời đi.
Sau khi Hạ Nhất Minh thấy qua mặt bọn họ, mới phất tay cho lui.
Những người này đều là do lão gia tử phái đến, trên cơ bản là người nhanh nhẹn, hoạt bát.
Bất quá, nghĩ lại địa vị của Hạ Nhất Minh bấy giờ, nếu như không phải là người có lai lịch rõ ràng, cũng không có khả năng phái tới.
Khi hai người Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân ở trong một phòng, tiểu nữ tử xinh đẹp này nhất thời khẩn trương lên, gương mặt càng lúc càng đỏ lên.
Nhưng mà, Hạ Nhất Minh lại không chút để ý tới, mà tỷ mỉ dặn dò:
- Lễ Huân, mặc dù gia gia đem những thứ kia cho ta, nhưng ta cũng không cần đến. Nàng mấy ngày tới đấy học tập quản lý, nghĩ cách đem hoàng kim giao cho Tam thúc.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Hạ gia chúng ta dù sao thành lập cũng chưa lâu, không nên tiêu sài xa xỉ. Ta là một người tu luyện võ đạo, tiền tài đủ dùng là được rồi, mấy vạn lượng hoàng kim này đối với ta chưa chắc đã là một việc tốt.
Nói xong những lời này, Hạ Nhất Minh cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy Viện Lệ Văn đang đỏ mặt, đôi mắt to tròn đang nhìn mình chăm chăm.
Hạ Nhất Minh gãi gãi đầu một chút, động tác này của hắn đã lâu không sử dụng tới. Nhưng không biết vì sao, giờ phút này hắn lại mơ hồ cảm thấy không tự nhiên, vì vậy mới làm lại động tác này.
Viên Lễ Huân hơi cúi đầu, lấy thanh âm cực nhỏ, nói:
- Vâng, lời thiếu gia nói, thiếp đã nhớ kỹ.
Hạ Nhất Minh nhất thời cảm thấy cả người phát lạnh, mặc dù quy củ Viên gia khẳng định nhiều hơn Hạ gia, nhưng khi nghe cách xưng hô của nàng hắn cũng không chút thích ứng nổi.
Viên Lễ Huân xoay chuyển ánh mắt, trong lòng có chút cảm thán.
Nếu ở trong Viên gia đã sớm có nha đầu dâng trà và khăn lau mặt lên, nhưng ở Hạ gia lại căn bản không có ai làm chuyện này.
Nàng đi vào trong bếp, lấy nước nóng pha một ấm trà, lại lấy thêm một chiếc khăn lông chuẩn bị thêm nước ấm, tự thân hầu hạ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua trên người nàng, nhìn thấy nàng làm mọi thứ không một chút rối loạn, đặc biệt trong nháy mắt khi nàng cầm khăn lông đưa lên, đã làm cho hắn khẽ động tâm.
Hết thảy mọi thứ trong Hạ gia trang đã khôi phục lại bình thường, ngoại trừ việc Hạ Nhất Minh rời khỏi tiểu viện của mình, đi tới ở tây sương phòng, thì không có gì thay đổi.
Màn đêm phủ xuống, Hạ gia trang đã hoàn toàn yên tĩnh, đại đa số mọi người đều tiến vào mộng đẹp.
Sườn phòng bên cạnh Tàng Kinh Các, Hạ Lai Bảo đứng lên, lão bởi vì tuổi già mà lưng có chút hơi cong xuống, thân hình khi đứng thẳng lên chợt toát ra khí thế cường đại. Hai mắt lão đầy quang mang sắc bén, chăm chú nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Nơi này, không biết từ khi nào đã xuất hiện một cái bóng đen.
- Người nào......
- Lão quát lớn một tiếng.
Bởi vì Hạ Thuyên Tín mới trở về từ Kim Lâm Viên gia, cho nên hắn không ở lại nơi này, mà trở về viện tử của mình nghỉ ngơi mấy ngày. Trong Tàng Kinh Các cũng chỉ còn mỗi mình lão ở lại.
Giờ phút này đột nhiên phát giác được bên ngoài cửa vô thanh vô tức xuất hiện một thân ảnh, trong lòng lão không khỏi thất kinh.
Chỉ là hắn càng nghĩ, càng không thể xác định là người nào tới, trong gia trang có một tiên thiên cường giả, có cho thêm một lá gan cũng không ai dám tiến vào.
Ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng ho vô cùng quen thuộc, lúc này Hạ Lai Bảo mới nhất thời buông lỏng.
Lão đứng thẳng dậy thân hình giống như một cây thương, nhất thời sống lưng lại hơi cong xuống. Mở cửa phòng ra, lão oán giận nói:
- Lão thái gia, người như thế nào cũng học Nhất Minh mà vô thanh vô tức đến thế.
Từ khi Hạ Nhất Minh đạt tới tiên thiên cảnh giới, khi đi tới Tàng Thư Các không bao giờ Hạ Lai Bảo có thể phát hiện được.
Mà hôm nay Hạ Vũ Đức cũng thế, không khỏi làm lão từ sâu trong tiềm thức sinh ra một loại cảm giác vô dụng.
Hạ Vũ Đức cười ha hả, tiêu sái tiến vào phòng, ngồi lên ghế, cổ tay hơi lộn một cái, trên bàn nhất thời xuất hiện một cái bình ngọc.
- Lai Bảo, ta lần này đến đây là muốn cấp cho ngươi một Viên Kim đan.
Hạ Vũ Đức vung tay lên, không để ý chút nào nói tiếp:
- Không cho phép cự tuyệt.
Hạ Lai Bảo ngẩn người ra, lão gia tử tựa hồ đã mười năm nay không dùng loại ngữ khi này nói chuyện với lão.
Lão cười khổ một tiếng, nói:
- Lão thái gia, nói thật a, lão nô không phải là không muốn dùng Kim đan, mà là sợ hãi.
- Ngươi sợ cái gì? - Hạ Vũ Đức kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Hạ Lai Bảo nghiêm chỉnh, nói:
- Lão thái gia, nếu trong tay người có một viên tiên thiên Kim đan, như vậy người có lựa chọn phục dụng không?
Hạ Vũ Đức hơi sửng sốt, lão do dự nửa ngày mới nói:
- Ta không biết.
Hạ Lai Bảo than nhẹ một tiếng, nói:
- Lão thái gia, chúng ta tuổi đã cao, sinh cơ của thân thể đã dần suy kiệt, nếu phục dụng Kim đan chỉ sợ không thể đột phá, ngược lại còn mất tính mạng a.
Hạ Vũ Đức cười cười nói:
- Lai Bảo, trước ngày hôm nay nếu ngươi không chịu phục dụng ta quả thật không có cách nào khác. Bởi vì ta cũng không dám khẳng định thân thể nguơi có thể chịu được dược lực của Kim đan không. Bất quá, bây giờ đã có cách giải quyết.
Cánh tay hơi co duỗi một chút, giống như có ma thuật trên bàn tay lão lại xuất hiện thêm một cái bình ngọc, để nó xuống bàn nói:
- Đây là lần này Nhất Minh xuất ngoại trở về mang theo Tinh Lực kim đan, ngươi trước tiên dùng một khỏa, điều dưỡng một, hai tháng, khẳng định tinh lực sẽ dư thừa, khi đó dùng tiếp Cực Hạn kim đan, phá tan cực hạn bích trướng cửu tầng, cơ hội đạt tới thập tầng cảnh giới lớn hơn rất nhiều.
Ánh mắt Hạ Lai Bảo sáng lên, cả kinh nói:
- Tinh Lực Kim đan? Lục thiếu gia từ nơi nào có được thứ này?
Hạ Vũ Đức cười khổ nói:
- Đứa nhỏ Nhất Minh này không thể luận việc theo lẽ thường được.
Hạ Lai Bảo chần chờ một chút, chậm rãi gật đầu, tiếp nhận hai chiếc bình.
Hạ Vũ Đức từ từ nói:
- Lai Bảo, sau khi phục dụng Kim đan tiến vào thập tầng, chúng ta sẽ cùng nhau đưa Nhất Minh về núi, ta muốn để cho bọn họ biết, cho dù rời khỏi Hoành Sơn, chúng ta cũng không hề kém hơn bất cứ kẻ nào.
Hạ Lai Bảo lên tiếng đáp ứng, ánh mắt của lão lúc này không còn chút nào giống người già nữa.
Bên ngoài Tàng Kinh Các, một bóng đen gãi gãi đầu, trong nháy mắt biến mất, hai người bên trong không mảy may phát hiện được điều này.
Trong lòng Hạ Nhất Minh luôn có một nghi vấn.
Hoành Sơn?
Có một ngọn núi như vậy sao.......
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 141: Phân Gia
Chương 141: Phân Gia