Trong lòng Diệp Bạch cảm thấy kinh sợ, nhưng ngay sau đó Diệp Bạch có phản ứng. Lúc này hắn đã hóa trang nên trầm giọng xuống, nói:
- Các hạ tìm lộn người rồi.
Thân hình vừa động, liền muốn ly khai.
Nhưng La Long Hạc dậm chân một cái, hai chân lần lượt thay đổi như đang ở bách hoa viên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Bạch, Diệp Bạch lần này thật sự là kinh hãi. Hắn nhớ lại một năm rưỡi trước, xà bộ của La Long Hạc cùng kiếm bộ của hắn cũng sàn sàn như nhau, mặc dù xà bộ là hôi giai cao cấp thân pháp huyền kỹ, nhưng kiếm bộ của Diệp Bạch cũng rất là tinh diệu cũng không thua gì hắn. Nhưng là bây giờ, hắn thậm chí tùy tiện di chuyển là đã chắn trước mặt mình, bộ pháp tinh diệu như thế, rõ ràng không phải là xà bộ lúc trước rồi.
Đây là bộ pháp gì?
Nhưng vẻ mặt bên ngoài của hắn tự nhiên không biểu lộ ra, sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía La Long Hạc nói:
- Các hạ vô cớ cản đường, đây là muốn làm cái gì?
La Long Hạc cười một tiếng, nói:
- Diệp Bạch ngươi không nên giả bộ, ta biết là ngươi, mặc dù không biết ngươi vì sao lại dịch dung, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.
Ánh mắt Diệp Bạch híp lại, nói:
- Vậy ngươi làm gì?
La Long Hạc vỗ tay cười nói:
- Ngươi cuối cùng cũng đã thừa nhận, ta đã sớm đoán ra là ngươi, mới vừa rồi lại càng lộ nguyên hình, nếu như ngươi không phải là Diệp Bạch cũng sẽ không quay đầu lại, ta tìm ngươi, chẳng qua là thực hiện ước định một năm rưỡi trước, một lần nữa so tài mà thôi.
Diệp Bạch nói:
- Ta không có hứng thú.
Thân hình vừa chuyển, sau đó một lần nữa rời đi, nhưng lúc này, thân thể La Long Hạc vừa động, dưới chân thậm chí lần lượt thay đổi như bách hoa, lần nữa xuất hiện ở trước mặt Diệp Bạch.
Lần này, Diệp Bạch thật sự có vẻ tức giận, hắn nhìn về phía La Long Hạc, ánh mắt âm trầm, nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
La Long Hạc không sợ nhìn về phía hắn, nói:
- Một năm rưỡi trước, chúng ta lưỡng bại câu thương, bất phân thắng phụ. Ngươi cuối cùng có một chiêu huyền kỹ để cho ta mất đi hướng hướng. Khát vọng của ta là lần nữa nhìn thấy, nhưng bây giờ đang làm nhiệm vụ, ước định trước kia cũng không cần phải vội vàng thực hiện. Ta gần đây mới học xong một bộ pháp mới, là La gia bất truyền chi mật, nhiệm vụ lần này ta thật vất vả mới tìm được ngươi, lần trước ta thấy bộ pháp của ngươi tinh diệu dị thường, hình dạng như kiếm quang, nhanh chóng khó lường, xà bộ của ta không có thể thắng được, cho nên lần này ta muốn tìm ngươi so đấu lại.
Diệp Bạch nghe thấy như vậy, không khỏi cười khẩy nói:
- Chính là bộ pháp mà ngươi vừa rồi dùng để cản ta sao, không tệ, rất lợi hại, tên gọi là gì vậy?
La Long Hạc đỏ mặt lên, nói:
- Đây là bộ pháp của một vị nữ tiền bối La gia sáng chế ra, tên là Bách Hoa Thác bộ, mặc dù âm nhu nhưng lại tinh diệu vô cùng. Bộ pháp này hơn Xà bộ rất nhiều, ta đem dung hợp cùng một chỗ, tạo thành một bộ pháp của riêng mình, tên của nó là Bách Hoa Xà Thác bộ, nhưng bộ pháp đó chỉ dùng trong chiến đấu, nếu như lần này chúng ta tỷ thí, ta chỉ dùng Bách Hoa Thác bộ mà thôi.
Diệp Bạch cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nói:
- Là do một cô gái sáng chế sao?
Ánh mắt chợt lóe. nhìn về phía La Long Hạc, nói:
- Ngươi nói Bách Hoa Thác bộ này, là cấp mấy?
La Long Hạc nói:
- Hoàng giai trung cấp, rất là tinh diệu biến hóa, đi sai nhầm bước, làm cho người ta khó lòng phòng bị, ai cũng không nghĩ tới, rất là bất ngờ, nếu ở trong chiến đấu, đối phương không biết được đường nối, sẽ có ưu thế rất lớn. Còn Xà bộ lại coi trọng phiêu hốt, quỷ dị, hai bộ pháp này hoàn toàn bất đồng, nhưng dung hợp chung một chỗ, lại có uy lực cực lớn.
Diệp Bạch thì thào nói:
- Hoàng giai trung cấp, đi sai bước nhầm, tinh diệu biến hóa, khó lòng phòng bị, nghĩ cũng không thể nghĩ ra. Dần dần, trong ánh mắt của Diệp bạch dâng lên một tia đốn ngộ, hiển nhiên chỉ có mấy chữ này đã làm cho Diệp Bạch có điểm thu hoạch, đúng là Bách Hoa Thác bộ rất là kỳ diệu.
Đoán chừng thiên hạ cũng chỉ có một môn bộ pháp chỉ dạy đi sai bước nhầm mà thôi, Diệp Bạch nhìn về phía La Long Hạc, chân thành nói:
- Ta không phải là đối thủ của ngươi, mới vừa rồi ngươi hai lần thi triển thân pháp ta hoàn toàn phòng bị được, sờ không tới, đi sai bước nhầm, đi sai bước nhầm, tốt một cái đi sai bước nhầm a. Người có thể nghĩ ra bộ pháp này, thật sự là thiên tài.
La Long Hạc nói:
- Không có so qua làm sao biết được thắng bại, ta cũng không tin một năm rưỡi qua ta có tiến bộ ngươi lại không có tiến bộ. Thậm chí lúc này ở trên người ngươi, ta cũng không cảm giác được ba động huyền khí của ngươi, huyền khí của ngươi tựa hồ đạt đến một cái cảnh giới mới, ta không thể nhìn ra được.
Diệp Bạch cười một tiếng, nói:
- Tốt, nếu ngươi muốn so tài, vậy thì ai đến đỉnh núi trước hội hợp với mọi người trước là thắng.
La Long Hạc lập tức hưng phấn nói:
- Tốt, ta đếm một hai ba, chúng ta đồng loạt bắt đầu.
Diệp Bạch nói:
- Ta không có ý kiến, ngươi đi.
Nói xong hai người liền chạy đi, cước bộ La Long Hạc lần lượt thay đổi, trông như mị ảnh, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ trong chốc lát đã bỏ Diệp Bạch rất xa ở phía sau. Diệp Bạch mỉm cười một tiếng, lúc này mới dụng lực, cước bộ như một đạo kiếm quang đuổi theo. Nhưng cũng không có ý tứ, chỉ ở phía sau rất xa thưởng thức La Long Hạc thi triển Bách hoa thác bộ, quả nhiên, mỗi bước đi của hắn, tựa hồ như là một loại hoa nở. Dường như dưới chân của hắn, không phải là đường núi nữa mà là một biển hoa, cảm giác như vậy thật là kỳ diệu, khó trách hắn nói bộ pháp này là do một vị nữ tử sáng chế ra. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Đạm thai Tử Nguyệt có Tử Di Điện quyết, La Long Hạc có Bách Hoa Thác bộ, Diệp Khổ có Súc Địa thành thốn thuật. Quả nhiên, ba người này đều là những người không đơn giản, mình trước kia quả thật có chút khinh thường anh hùng thiên hạ rồi.
Nhưng cũng may là La Long Hạc tìm mình so đấu chính là bộ pháp mà không phải là kiếm pháp, nếu nhue vậy mình cũng không cần phải sử dụng kiếm trận. Với thực lực huyền sĩ công kích, bộ pháp của hắn có tinh diệu hơn nữa, cũng chỉ có ăn phân mà thôi, đây chính là cấp bậc chênh lệch. Bằng không Diệp Khổ cũng không có thể dễ dàng đánh bại đệ tử Tư Đồ như vậy, trực tiếp một kích đánh bại.
Huyền giả mười tầng đỉnh cách huyền sĩ một bước ngắn mà thôi, thoạt nhìn khoảng cách tới cảnh giới huyền sĩ cũng không xa, nhưng một huyền sĩ có thể đánh bại dễ dàng mấy tên huyền khí mười tầng đỉnh liên thủ, đây chính là chênh lệch.
Cho nên, La Long Hạc so sánh bộ pháp, tạm thời Diệp bạch chưa có học xong Bàng Du quyết bộ pháp, nhưng nếu so sánh với kiếm pháp, chỉ sợ hắn tuyệt đối không qua được ba chiêu. Bây giờ, Kiếm bộ của Diệp Bạch rất là tinh diệu, nhưng dù sao cũng chỉ là một cái hôi giai thấp cấp thân pháp, nếu cùng hôi giai cao cấp Xà bộ có lẽ có lực đánh một trận, nhưng so với hoàng giai trung cấp thì tinh diệu cũng không thể đền bù được.
Xem ra sau lần nhiệm vụ này trở về, mình trước hết phải luyện Bàng Du quyết tới đại thành, bằng không sẽ bị bọn họ bỏ rơi phía sau mất. Chỉ có Bàng Du quyết luyện thành, mới có thể cùng ba người này thử sức một trận.
Diệp Bạch yên lặng thầm nghĩ.
La Long Hạc căn bản không biết Diệp Bạch ở phía sau vẫn có thời gian nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ một thi triển thân pháp. Hắn muốn thắng Diệp Bạch cho nên cũng không quay đầu lại, đem hết toàn lực thi triển Bách hoa Thác bộ bước ra thành từng mảnh tàn ảnh, hướng về phía đỉnh núi chạy thẳng lên, dần dần, khoảng cách hai người càng ngày càng xa. Diệp Bạch vừa ngẩng đầu, thân ảnh La Long Hạc cũng nhìn không thấy nữa.
- Chà...
Thấp giọng mắng một câu, Diệp Bạch cũng không khỏi khơi dậy lòng hiếu thắng, mặc dù biết đuổi không kịp nhưng cũng không thể để bỏ rơi quá xa. Ngay lập tức, Diệp bạch đem huyền khí thúc dục, quán chú vào hai chân, Kiếm bộ ngay nhất thời bước nhanh, cả người cũng hóa thành một đạo kiếm quang, đuổi theo phía sau.
Trên đường có tam gia đệ tử đang ganh đua nhau, ở giữa sườn núi rốt cục mọi người cũng mệt mỏi thở hồng hộc, cước bộ dần chậm lại. Ở phía trước Đạm Thai Tử Nguyệt cùng với Diệp Khổ, Diệp Thiếu, sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Lúc này có một La gia đệ tử dừng ở dốc đá cúi xuống, thở dốc như ngưu. Bỗng nhiên, có một thân ảnh màu đen, giống như Liệp Báo biến mất ở trước mặt hắn, ngay cả ánh mắt cũng nhìn không kịp. Hắn còn chưa phục hồi tinh thần, lại có một đạo thân ảnh màu trắng cũng chợt lóe lên rồi biến mất, ở trên vách núi hóa thành một đạo kiếm quang, liên tục mấy vòng, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
La gia đệ tử, trợn mắt hốc mồm, trong miệng cắn lấy một cây cỏ, một hồi lâu, mới phun một câu:
- Sao lại có nhiều tên biến thái như vậy, không được, không thể bị bọn họ bỏ quá xa.
Thanh âm vừa rơi xuống, hắn cũng vội vàng đuổi theo, nhưng hai đạo nhân ảnh kia thật sự quá là nhanh, căn bản hắn không kịp phản ứng bọn họ đã không còn thấy bóng dáng nữa rồi.
Dọc theo đường đi, chuyện như vậy phát sinh hơn mười mấy lần, cuối cùng, ngay cả Diệp Thiếu, Diệp Thiên Mà và mấy tên Đạm thai gia đệ tử cũng phải trợn mắt há hốc mồm nhìn hai đạo thân ảnh kia, mọi người lên tiếng không được, hai mặt nhìn nhau.
Nửa canh giờ sau.
Trên đỉnh núi Tử Vân Sơn mạch, một đạo tử sắc cũng xông lên, hai mắt cũng có chút hăng hái nhìn chòng chọc mấy đạo nhân ảnh ở phía dưới, có người đã bị hoàn toàn bỏ xa, đã sớm không thấy bóng dáng, còn có thể theo ở phía sau cũng không có mấy người.
Người thứ hai đi lên là một người y phục bám đầy bụi, đầu xám trắng Diệp gia thanh niên Diệp Khổ, thân ảnh hắn lững thững, không có bất kỳ hơi thở hổn hển nào. Đạm thai Tử Nguyệt hướng về hắn cười cười, nhưng trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, đối với Diệp Khổ nhất thời nhìn cao hơn một tầng.
Diệp Khổ vừa đi tới cùng với Đạm thai Tử Nguyệt đem ánh mắt nhìn chăm chú về phía dưới chân núi, đối với hắn cũng không có chuyện gì gây hứng thú, nhưng giờ phút này hắn lại quan sát hai bóng người xuất hiện.
Đây là ba người tạo thành một chỗ tập hợp, trước sau xê xích cũng không quá xa, trong đó Diệp Thiếu, Diệp Thiên Mà chạy đằng trước, một gã Đạm thai gia nam đệ tử chạy theo sau, Diệp Bồng Lai và một tên Đạm Thai gia đệ tử nữa ở phía sau không xa. Nhưng không nhanh không chậm, mắt thấy cách đỉnh núi cũng chỉ có chừng khoảng cách trăm trượng, nếu không có gì thay đổi thì tốp thứ hai chính là đám người này rồi.
Đạm thai Tử Nguyệt cùng Diệp Khổ cũng âm thầm nghĩ như vậy nói, đối với việc Diệp gia chiếm ba người, Đạm thai chỉ có một người, trong lòng hai người thầm nghĩ, nhưng cũng không có mở miệng nói ra.
Nhưng là lúc này mắt thấy bốn người sắp trèo lên đỉnh núi, một đạo hắc sắc bóng người đột nhiên từ phía sau bọn họ chạy qua, xoay quanh một vòng tròn, vững vàng đứng ở trên đỉnh núi. Hắn chạy tới nơi, cước bộ bởi vì đạp đến cực hạn, thậm chí ở trong không khí tạo thành khí văn, thoạt nhìn như là ở trên mặt nước tạo thành một đạo hình tròn nước, lăn tăn chạy vòng tròn.
- Ừ?
Ánh mắt của Đạm thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ cũng không khỏi nhìn trừng, trừng về phía người đó, trong lòng rất là kinh ngạc.
Song vẫn còn chưa đủ, chỉ chốc lát sau, mắt thấy bốn người đã đến gần đỉnh, một đạo thân ảnh lần nữa chợt lóe lên, từ phía sau bọn họ xuyên qua, cả người như là một đạo kiếm quang, quanh quẩn một vòng, rơi xuống, ngay phía trước bốn người một bước, tới đỉnh núi hiện lên hình dạng của một người thanh niên mặt mũi tái xám.