Tựa búa gỗ và búa sắt liên tục va chạm kết quả không cùng một đẳng cấp.
Không chỉ như vậy, chỉ mình Đoạn Thiên Lý biết rõ xương sườn của gã gãy ít nhất bốn, năm khúc, nội tạng bị quyền kình đáng sợ chấn lệch.
- Ngươi... Ngươi dám bị thương ta... Ngươi chết chắc rồi... Thiên Lý Lâu... Sẽ không tha ngươi... Ta thề... Nhất định sẽ báo thù... Ta sẽ hủy ngươi... Ha ha... Phụt...
Đau đơn vã giận dữ khiến Đoạn Thiên Lý như dã thú bị thương.
Mặt Đoạn Thiên Lý không còn bình tĩnh như trước, mũi ưng run run, trong mắt đầy độc ác.
Đoạn Thiên Lý gào thét:
- Ngươi, những người bên cạnh ngươi sẽ bị Thiên Lý Lâu trả thù, mỗi một đệ tử Thanh Sam Đông Viện...
Lời nói của Đoạn Thiên Lý độc ác làm người ta dựng đứng lông tơ, không rét mà run.
Người xung quanh thấy lo cho Đinh Hạo.
Vì nhiều người biết Đoạn Thiên Lý là kẻ rất âm hiểm, độc ác, như con rắn độc tồi tệ. Từng có nhiều đệ tử thực lực cao hơn Đoạn Thiên Lý đều bị gã hại, kết cuộc rất thảm.
Dính vào một tên độc ác như vậy như thuốc dán da chó, rất nhức đầu.
Nhưng lời nguyền rủa đó không làm Đinh Hạo thay đổi biểu tình.
Đinh Hạo cúi đầu, ánh mắt thương hại coi thường nhìn Đoạn Thiên Lý nằm dưới đất biểu tình độc ác. Đinh Hạo chậm rãi nhấc chân đạp cẳng chân gã.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng xương gãy khiến người tim đập chân run vang lên, cẳng chân Đoạn Thiên Lý bị đạp cong vẹo.
- A! Không... Đừng...
Oán độc biến thành kinh khủng và sợ hãi, Đoạn Thiên Lý kêu gào xin tha.
Đinh Hạo không bị dao động, biểu tình lạnh nhạt nhấc chân từ từ đạp gãy cẳng chân kia của Đoạn Thiên Lý.
Tiếng gào giống heo bị thọc tiết vang vọng bên ngoài Thiên Lý Lâu.
Người Thiên Lý Lâu mặt trắng bệch, run rẩy.
Không ai dám đi qua giúp Đoạn Thiên Lý, chuyện xảy ra trước mắt giống như cơn ác mộng đáng sợ. Đoạn sư huynh bình thường cao cao tại thượng không ai bì nổi bây giờ nước mắt nước mũi tèm lem, cầu xin tha thứ như con chó bông.
Bao gồm người ũng quanh đứng xem đầy ngây ngẩn.
Đây còn là Đinh Hạo luôn cười hiền, đối xử với ai cũng khiêm tốn, thân thiện sao? Thủ đoạn tàn nhẫn sấm sét hành hạ Đoạn Thiên Lý thành như vậy mà mặt hắn không biểu tình, như lỡ chân đạp chết con kiến. Biểu tình Đinh Hạo lạnh lùng đến đáng sợ, hắn như đổi thành con người khác.
Chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của Đinh Hạo?
Bỗng có tiếng bước chân vang lên, đám đông tách ra.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện nhóm Vương Tiểu Thất nâng mấy cái cáng xuất hiện.
Trên càng nằm thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực, mấy ĐĐệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện bị đánh mình đầy vết thương.
Người bọn họ bao như xác ướp, rõ ràng bị thương rất nặng. Đặc biệt là thiếu niên thợ săn Trương Phàm đầu to gấp hai, con mắt lộ ra ngoài sưng húp.
- Đinh sư huynh, chúng ta đến rồi.
Vẻ mặt Vương Tiểu Thất hưng phấn nói:
- Tiểu Phàm và Thiên Dực cũng đến, chúng ta muốn sóng vai chiến đấu với ngươi!
Trước khi đến đây Vương Tiểu Thất đã thông báo cho Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nghĩ các loại kế sách.
Nhưng Vương Tiểu Thất không ngờ các đệ tử ngoại môn cao cao tại thượng không ai bì nổi lại không đỡ nổi một kích, hèn chi bọn họ không dám trêu vào người Thất Nghĩa Minh của Bạch Sam Trung Viện, chỉ là một đám bắt nạt kẻ yếu.
Đinh Hạo quay đầu lại.
Khuôn mặt lạnh băng rốt cuộc nở nụ cười như gió xuân.
Nụ cười này khiến lạnh lẽo biến mất, trong không khí trở về ấm áp.
Mọi người thấy Đinh Hạo lại trở về thiếu niên mỉm cười như ngọc, cho cảm giác thân thiết, nhã nhặn, khiêm tốn giống bằng hữu thân quen.
- Thì ra Đinh Hạo đến báo thù cho bằng hữu.
- Sớm nghe nói mấy ngày trước người Thiên Lý Lâu đánh đệ tử Thanh Sam Đông Viện bầm dập, không ngờ người bị đánh là mấy bằng hữu thân nhất của Đinh Hạo.
- Nhìn vết thương mấy thiếu niên trên cáng thì người Thiên Lý Lâu ra tay độc ác thật, đánh người Thanh Sam Đông Viện không thành hình, hèn chi Đinh Hạo nổi giận. Đoạn Thiên Lý thật đáng đời, càn rỡ, vênh váo thời gian dài như vậy rốt cuộc đụng phải đinh cứng.
- Trương Phàm, Thiên Dực bị thương đều là bạn thân của Đinh Hạo, hèn chi trạng nguyên giận đến thế. Gậy ông đập lưng ông, Đinh Hạo làm không sai!
- Có thể làm bằng hữu của Đinh Hạo đúng là may mắn.
- Đây chính là báo ứng! Đoạn Thiên Lý xứng đáng!
Đám người xì xầm, vài người thấy thủ đoạn của Đinh Hạo quá độc ác lúc này hiểu ngọn nguồn câu chuyện. Trước kia nhóm Đoạn Thiên Lý vênh váo ngang ngược kết thù nhiều, cho nên bọn họ càng kiên quyết đứng về phía Đinh Hạo.
Đinh Hạo quay đầu lại, ánh mắt lướt qua bốn mươi mấy thành viên Thiên Lý Lâu đi teo Đoạn Thiên Lý.
Đinh Hạo nhẹ nhàng nói:
- Cút.
Một chữ như ma lực, bốn mươi đệ tử ngoại môn ngần ngừ giây lát, có người dẫn dầu tập thể xoay người bỏ chạy, cụp đuôi như chó có tang.
Đinh Hạo đến bên cạnh Đoạn Thiên Lý.
- Bốn mươi vạn lượng vàng trả tiền thuốc cho huynh đệ của ta.
Đây là một câu hoàn chỉnh từ khi Đinh Hạo xuất hiện đến giờ. Đinh Hạo nhìn Đoạn Thiên Lý kêu gào giãy dụa, bình tĩnh nói.
- Bốn mươi vạn lượng vàng?
Đoạn Thiên Lý cố nén đau, tức giận gào thét:
- Ta lấy đâu ra nhiều vàng như vậy?
Đinh Hạo gật gù, lạnh nhạt nói:
- À, vậy là chưa đến phút cuối ngươi chưa chịu thôi? Thiên Lý Lâu chèn ép, lũng đoạn thị trường gần mười năm, trấn lột đệ tử ký danh hơn số bốn mươi vạn lượng vàng đi? Ta không muốn nói lần thứ hai, một câu, có đồng ý không?
Nói rồi một chân Đinh Hạo từ từ nhấc chân.
Đoạn Thiên Lý biến sắc mặt, trán toát mồ hôi lạnh.
Hàng loạt chuyện xảy ra trước đó khiến Đoạn Thiên Lý hiểu rằng thiếu niên trước mắt có vẻ nhỏ tuổi hơn gã nhiều không nói chơi. Đinh Hạo cuồng ngạo hơn gã nhiều, Đoạn Thiên Lý hơi do dự hay làm trái thì một chân đạp xuống cánh tay gã sẽ gãy.
Đoạn Thiên Lý nhìn Đinh Hạo bình tĩnh như băng ngàn năm, lần đầu tiên gã thấy sợ hãi.
Cho nên Đoạn Thiên Lý khuất phục.
Đệ tử ngoại môn mặt trắng lại bị hù sợ ngồi bệch xuống đất nghe Đoạn Thiên Lý ra lệnh, phập phồng lo sợ chạy vào Thiên Lý Lâu. Một lúc sau đệ tử ngoại môn mặt trắng ôm chồng kim phiếu chạy ra giao cho Vương Tiểu Thất đứng một bên.
Vương Tiểu Thất đếm tiền, nói với Đinh Hạo:
- Ừm! Tổng cộng hai mươi tám vạn tông môn chứng thực kim phiếu, còn kém mười hai vạn.
Đinh Hạo lại nhìn Đoạn Thiên Lý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 128: Khuất phục, lạnh lùng đáng sợ
Chương 128: Khuất phục, lạnh lùng đáng sợ