Ở trong Dương phủ!
Dương gia hơn mười vị trưởng lão ngồi trong một căn phòng tối với ánh đèn hiu hắt, bầu không khí thì nặng nề và biểu cảm lo lắng trên gương mặt họ.
Dương Phương, Dương gia chủ hai tay đan chéo trên bàn nói. “Các vị trưởng lão, chuyện của Thiên Lang Bang chắc các vị đã biết rồi”.
“Lâm gia đã bị diệt nhưng Lâm Tuyết Nhi và tên Đế Nguyên Quân kia vẫn còn sống”.
“Nên ta thiết nghĩ, sớm muộn gì thì hai người đó sẽ đến Dương gia ta để hỏi chuyện nên ta bây giờ phải tìm đối sách nếu không sẽ tao ngộ kiếp nạn”.
“Dương Phương, ngươi đừng lo lắng quá”. Đại trưởng lão lắc đầu nói. “Lâm Tuyết Nhi thì không đáng ngại nhưng tên Đế Nguyên Quân kia thì khác”.
“Hắn ta không khác gì một tên sát tinh”.
“Ngươi đừng quên, Dương gia ta sau lưng vẫn còn hậu thuẫn nên một mình tên sát tinh đó có đến cũng không làm được gì”.
“Đại trưởng lão nói đúng đó”. Nhị trưởng lão ở bên cạnh cũng lên tiếng. “Với cả, giữa thanh thiên bạch nhật thì hắn không dám làm gì đâu, Hoàng phủ chủ sẽ không để hắn làm việc tùy tiện”.
“Cao lắm cũng chỉ gây khó dễ cho ta thôi”.
“Ta cũng mong là thế”. Dương Phương gương mặt trầm xuống nói.
“Dương Phương, ngươi bây giờ nhát gan vậy sao?”. Tam trưởng lão ánh mắt hằn học nhìn Dương Phương rồi lên giọng châm chọc.
“Bây giờ không phải lúc ngươi gây chuyện”. Đại trưởng lão liếc mắt nhìn tam trưởng lão rồi lạnh giọng nói.
Đáp lại, tứ trưởng lão ánh mắt giễu cợt nhìn đại trưởng lão nói. “Ta đã nói từ đầu rồi, Dương Thanh Hàng ngồi vào ghế gia chủ sẽ phù hợp hơn thì các ngươi không chịu”.
“Để bây giờ vào hoàn cảnh như thế này thì còn trách ai”.
“Tứ trưởng lão, ngươi nói vậy là không đúng rồi”. Lục trưởng lão ngồi ở ngoài xa lên tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận nói. “Chuyện này không phải một mình Dương Phương quyết định, mà trong đó còn có ta và các ngươi cùng đưa ra ý kiến”.
“Vậy nên chuyện cấp bách bây giờ là tìm cách đối phó tên kia chứ đừng ngồi ở đây mà đấu đá”.
“...”.
Bầu không khí trong căn phòng tăng cao và các trưởng lão vẫn đang lời qua tiếng lại với nhau mà không có ai chịu nhường ai thì đột nhiên. Một giọng nói âm trầm, mạnh mẽ từ bên ngoài truyền vào khiến bầu không khí đã nặng nề nay càng âm trầm và gương mặt họ lộ ra vẻ khó nói.
“Dương gia chủ, Đế Nguyên Quân đến bái phỏng”.
“Hắn đến rồi”. Dương Phương ngã người dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về phía giọng nói truyền đến thốt ra.
“Hừ, có gì mà lo lắng”. Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng nói. “Hắn mạnh thì sao, Dương gia ta không phải người ăn chay”.
“Đi, ra ngoài xem hắn làm gì”.
Rời khỏi căn phòng, Dương Phương và mười vị trưởng lão tức tốc đi ra ngoài thì nhìn thấy Đế Nguyên Quân đạp không, hai tay vòng ra sau lưng, mái tóc trắng tinh tung bay trong gió trông phất trần vô cùng. Ánh mắt đen nhánh vừa sâu thẳm và vừa huyền bí nhìn xuống giống như một bậc chủ tể nhìn xuống thế gian.
“Nguyên Quân công tử”. Dương Phương bước ra một bướng, hắn ngẩng đầu nhìn lên nói. “Cơn gió nào mang đệ nhất thiên kiêu đến Dương gia đây?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt hời hợt nhìn xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhẹ nói. “Dương gia chủ khách khí quá”.
“Ta đến đây vì nguyên do gì chắc các ngươi cũng đã biết rồi nên cần gì hỏi câu đó”.
“Nguyên Quân công tử, ta không hiểu ngươi đang nói gì?”.
“Ha”. Đế Nguyên Quân cười khinh thường nói. “Đến bây giờ mà ngươi còn chối sao?”.
“Chuyện Dương gia câu kết với Thiên Lang Bang nhằm lật đổ Lâm gia, hại Lâm Tuyết Nhi thì chắc ngươi còn nhớ chứ?”.
“Hãm hại Lâm gia? Hại Lâm cô nương?”. Dương Phương gương mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn lo lắng nhìn lên cao nói. “Dương gia với Lâm gia tuy không có một quan hệ thân thiết nhưng từ trước đến giờ đều giữ quan điểm nước sông không phạm nước giếng”.
“Ngươi cớ sao vu oan cho Dương gia ta?”.
Đế Nguyên Quân gương mặt không chút biểu cảm nhìn Dương Phương rồi lạnh giọng nói. “Dương gia các ngươi dám làm mà không dám nhận sao?”.
“Tưởng các ngươi như thế nào?”.
“Dương gia cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Đám trưởng lão đứng phía bên dưới nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ tức giận. Tam trưởng lão trừng mắt nhìn Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng.
“Tiểu nhi, ngươi dám đạp không trước mặt tất cả các trưởng lão ở đây đã là tội lớn chứ chưa kể đến việc ngươi dám sỉ nhục Dương gia ta”.
Sau đó, những trưởng lão khác chỉ tay, lên giọng quát. “Bây giờ ngươi chịu quỳ xuống nhận lỗi thì chuyện ngươi vô lễ xem như bỏ qua”.
“Ngươi tuy là thiên kiêu nhưng đây là Dương gia nên ngươi không phải muốn làm gì thì làm?”.
“...”.
Bị đám trưởng lão lớn tiếng quát mắng. Đế Nguyên Quân ánh mắt giễu cợt nhìn xuống, khóe miệng hắn vểnh lên nở một nụ cười quỷ dị nói. “Hahaha… Dương gia các ngươi lớn như vậy sao?”.
“Ta sỉ nhục Dương gia thì như thế nào?”.
“Ở trong mắt ta thì Dương gia các ngươi chẳng là thá gì cả, chỉ là một đám sâu kiến tụ tập lại với nhau mà thôi”.
Bị Đế Nguyên Quân chọc giận, đại trưởng lão trên trán nổi lên từng sợi gân xanh quát. “Ngươi nghĩ bản thân mình là ai?”.
“Chẳng qua được cái danh đệ nhất thiên kiêu Hà Châu thành thôi, so với Dương gia thì ngươi chẳng là thứ gì?”.
“Ai cho phép ngươi đứng trước mặt ta mà ăn nói ngông cuồng, càn rỡ?”.
Còn những trưởng lão khác cũng thể hiện rõ sự tức giận ở trên gương mặt, ánh mắt sát ý nhìn Đế Nguyên Quân và đánh ra khí tức dọa người.
Nhưng chỉ chừng đó đâu đủ để khiến hắn lo sợ, Đế Nguyên Quân nhìn chằm chằm đại trưởng lão. “Ta ngông cuồng, càn rỡ thì sao?”.
“Đám giun dế các ngươi làm gì được ta?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói, tay phải hợp hai ngón chỉ thành kiếm rồi từ từ đưa lên cao. Ánh mắt không giấu diếm được sự tức giận, Đế Nguyên Quân giọng nói âm trầm và lạnh lẽo vang lên. Cùng với ánh mắt sát ý của hắn thì bầu không khí xung quanh dần trở nên nặng nề và một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.
“Mà các ngươi cũng không cần nhiều lời”.
“Gan của các ngươi thật lớn”.
Thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm, khí tức Thức Nhân cảnh tầng mười mạnh mẽ bộc phát. Cùng với đó là một lượng uy áp kinh khủng bao trùm toàn bộ phủ đệ Dương gia và kinh khủng đè xuống.
“A...”.
Liên tiếp, từng tiếng kêu thảm thiết từ trong phủ đệ truyền ra. Đám đệ tử cảnh giới thấp kém chịu không nổi nên bị đè mạnh xuống đất và khóe miệng liên tục thổ huyết và kêu lên những tiếng đau đớn thảm thiết.
Thấy đám đệ tử không thể chịu được nữa, đại trưởng lão phất mạnh tay một cái rồi tức giận quát lớn. “Trò trẻ con”.
Khí tức Thiên Địa cảnh tầng hai kinh khủng bộc phát ra ngoài ngăn trở uy áp của Đế Nguyên Quân và ngay sau phất tay đó thì Thiên Địa lực lượng giống như bị một bàn tay vô hình nào đó bấu víu và kéo về một phía.
Uy áp bị Thiên Địa lực lượng đánh tan chỉ trong nháy mắt và không dừng lại ở đó. Đại trưởng lão chủ động phất tay về phía Đế Nguyên Quân.
Đế Nguyên Quân tay phải đưa lên cao, ánh mắt nhìn Thiên Địa lực lượng đánh tới mà không có chú gấp gáp hay lo lắng nào cả. Mà thay vào đó, ý niệm hắn vừa động và khóe miệng lẩm nhẩm đọc thứ gì đó.
Thình lình, một tòa trận pháp hiện lên ngay trên đầu hắn và lan rộng ra xung quanh cho đến khi bao bọc hết Dương phủ vào bên trong.
Khắp nơi trong Hà Châu thành, những cường giả đồng thời nhìn về phía Dương gia mà sợ run lên, chọ chỉ cảm nhận uy lực của đại trận thôi mà đã không kìm hãm được sự sợ hãi. Họ trông thấy một tòa đại trận kinh khủng hiện lên và không chỉ một cái mà có đến bảy vòng trận pháp đan xen bay lơ lửng ở trên không. Và nó toát ra một cỗ khí tức sát ý chi lực kinh khủng vô cùng.
Bọn họ đứng cách xa như thế còn cảm nhận được đại trận này kinh khủng như thế chứ đừng nói đến những người ở trong Dương gia.
Nhìn tòa đại trận đang ngưng tụ một lượng lực lượng cực lớn, cùng với đó là một biển kiếm khí mập mờ lan tỏa khắp nơi.
Bị lực lượng trận pháp dọa sợ, Dương Phương và mười vị trưởng lão gương mặt giống như đưa đám. Họ nhìn đại trận ở trên đầu mà hít vào một ngụm khí lạnh và bị dọa sợ đến mức đứng thất thần ở đó một hồi lâu. Cho đến khi đại trưởng lão lớn tiếng quát thì những người khác mới bừng tỉnh.
“Các ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì?”.
“Nhanh ngăn hắn lại”.
Đám người giật mình bừng tỉnh, ánh mắt họ lộ ra vẻ căm phẫn nhìn Đế Nguyên Quân nói.
“Ngươi đừng có quá đáng, Dương gia ta đã không phạm đến ngươi thì ngươi lấy cớ gì phạm lại bọn ta”.
“Ngươi đừng tưởng cái danh đệ nhất thiên kiêu là muốn làm gì thì làm”.
“Ngươi tuy mạnh nhưng đối mặt với Dương gia ta thì ngươi chẳng là cái thá gì cả”.
“Hừ, cần gì phải nhiều lời. Xông lên giết hắn”.
“Lên”.
“...”.
Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao nhìn đám người lao lên bằng ánh mắt giống như chủ tể. Khóe miệng Đế Nguyên Quân nhếch lên tựa như đang cười rồi nói với giọng điệu giễu cợt. “Đám giun dế các ngươi đúng là ngu ngốc”.
“Chỉ dựa vào đam tạp nham các ngươi mà muốn giết ta?”.
“Buồn cười”.
Đế Nguyên Quân từng câu từng chữ lạnh lẽo vang vọng.
Sau đó, Đế Nguyên Quân từ từ hạ tay xuống rồi đưa ra sau lưng. Đối mặt với mười một cường giả mạnh nhất của Dương gia mà không có chút lo sợ nào cả mà trái lại là vẻ mặt Đế Nguyên Quân trông tự tin vô cùng.
Đế Nguyên Quân thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm và sử dụng tinh thần lực lên cao hết mức rồi toàn lực thúc dục kiếm trận.
Kiếm trận ra khiến vạn vật tránh lui, kể địch nhục thân tiêu tán!
Ta có một tòa kiếm trận chủ đạo sát lực, có thể trấn thiên khung!
Có thể tiêu diệt thế gian vạn địch!
Nhất Đế kiếm trận, Thất Sát Kiếm!
- --
Vì tình hình dịch bệnh nên tình hình tài chính của ad đang gặp nhiều khó khăn nên... và các bạn thấy truyện mình hay và mong muốn ad ra thêm nhiều chương hơn và ra đều hơn nữa thì các bạn có thể donate để tiếp thêm động lực để ad chạy chương nha.
BIDV: 56010001216981.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 120: Thất Sát Kiếm Trận
Chương 120: Thất Sát Kiếm Trận