Hạ Nhất Minh lắc đầu, thôi không nghĩ nữa. Hắn trầm giọng hỏi:
Phụ thân! Lễ Huân có về hay không?
Hắn rời khỏi Hoành Sơn đã hơn nửa năm. Viên Lễ Huân về thăm người thân đáng lẽ đã phải quay trở lại. Thậm chí còn về Hoành Sơn gặp hắn rồi.
Nhưng hôm nay, chỉ thấy có tứ tỷ Hạ Nhất Linh cùng với tỉ phu Viên Lễ Lăng mà không hề thấy nàng. Cả buổi tối cũng không hề thấy bóng dáng thân quen, nên hắn cảm thấy lo lắng.
Hạ Thuyên Danh ngẩn người, ngạc nhiên nói:
Nhất Minh! Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi của Hoành Sơn từng đưa tin đến nói Viên Lễ Huân đắc tội với một thế lực lớn. Trong lúc ngươi không có ở bên cạnh, tránh cho người ta tìm đến Viên Lễ Huân gây phiền toái nên cho nó tới Thiên Trì sơn trước.
Hạ Nhất Minh rùng mình, trầm giọng nói:
Phụ thân! Có thật Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi nói vậy không?
Đúng thế! Hơn nữa, Viên Lễ Huân đi theo Từ Trình Trường tiền bối chắc chắn không thể sai được.
Nghe thấy thế, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy bình tĩnh. Hắn nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường. Liên tưởng đến chuyện Chu Thất Bát và Vu Kinh Lôi muốn mình tới Thiên Trì sơn không biết có liên quan tới chuyện này hay không?
Có điều nếu nàng đồng hành cùng với Từ Trình Trường thì có thể đảm bảo được an toàn. Đột nhiên, Hạ Nhất Minh liền nghĩ tới Đồ Phiên quốc. Chẳng lẽ bọn họ nắm được tin tức gì đó nên muốn tìm Viên Lễ Huân trả thù. Vì vậy mới phải đưa nàng tới Thiên Trì sơn?
Thấy Hạ Nhất Minh nhíu mày không nói, Hạ Thuyên Danh khẩn trương hỏi:
Nhất Minh! Chẳng lẽ có chuyện gì không hay sao?
Sắc mặt hắn cực kỳ căng thẳng. Hạ Nhất Minh là trụ cột của Hạ gia trang nhưng Vu Kinh Lôi lại là Thái thượng trưởng lão của Hoành Sơn. Nếu xảy ra chuyện hiểu lầm, Hạ gia trang đừng có nghĩ đến tương lai huy hoàng nữa.
Hạ Nhất Minh lắc đầu nói:
Không có gì. Phụ thân! Con ở đây hai ngày sau đó sẽ tới Thiên Trì sơn. Tới đó, có thể gặp mặt Viên Lễ Huân nên cảm thấy rất vui.
Mặc dù, Hạ Thuyên Danh không tin nhưng hôm nay, thân phận của con mình đã khác trước rất nhiều. Lão đành phải nuốt sự nghi ngờ vào trong lòng, làm ra vẻ không biết.
Hai phụ tử nói chuyện một lúc, Hạ Nhất Minh đã nắm được đại khái mọi chuyện trong trang. Ngoại trừ việc tứ tỷ cùng với Viên Lễ Lăng thành hôn ra, còn lại tất cả đều bình thường.
Để cho đám tráng đinh làm như vậy mặc dù khiến cho danh tiếng của Hạ gia trang hơi khó nghe, nhưng cũng tránh được rất nhiều phiền phức. Nhờ đó, gia tộc có thể chậm rãi phát triển, từ từ lớn mạnh.
Tất cả mọi chuyện đều đi theo một quĩ đạo bình thường khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy yên tâm.
Đến khuya, Hạ Nhất Minh liền trở về phòng. Lúc trước, mỗi khi hắn trở về đây, Viên Lễ Huân đều bước ra đón. Nhưng hôm nay, chỉ có mỗi một mình cô độc, nỗi nhớ của hắn đối với nàng lại thêm da diết.
Định đi hỏi Chu Thất Bát và Vu Hi Thần nhưng suy nghĩ một lúc hắn liền thôi không đi nữa. Đằng nào thì bọn họ cũng tới Thiên Trì sơn. Sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nàng, vì thế cũng chẳng cần phải hỏi.
Bước vào trong sân, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn lên trời. Những kiến thức học được trong tổ sư từ đường dần hiện ra.
Sau khi đọc những điều tâm đắc của các vị tiền bối, Hạ Nhất Minh đã xác định được phương hướng tu luyện tiếp theo.
Căn cứ vào những điều tiền nhân ghi lại, sau khi ngưng luyện thành hình đóa hoa đầu tiên, việc ngưng luyện đóa hoa thứ hai và thứ ba lại càng khó khăn
Trong lịch sử Hoành Sơn từ trước đến nay, sự xuất hiện của cường giả Nhất đường thiên chưa từng bị gián đoạn. Nhưng cường giả đạt tới cấp tam hoa tụ đỉnh thì tính cả khai sơn tổ sư cũng mới chỉ có ba người. Có thể thấy được ngưng xuất thành hình đóa hoa thứ ba cùng với việc tụ đỉnh thành công khó khăn như thế nào.
Có điều, các đời tiền bối cũng đã tổng kết được rất nhiều kinh nghiệm.
Nếu đã ngưng tụ thành công một đóa hoa có thuộc tính ngũ hành mà bản thân lại có thiên phú tu luyện một thuộc tính ngũ hành tương sinh thì việc ngưng tụ ra đóa hoa thứ hai sẽ dễ hơn một chút.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh đã ngưng tụ thành hình Phong chi hoa và Hỏa chi hoa. Phong chi hoa hiển nhiên là vô hình vô ảnh không có trong ngũ hành.
Hỏa có thể sinh Thổ, như thế nếu Hạ Nhất Minh muốn ngưng tụ ra một đóa hoa nữa có thuộc tính trong ngũ hành chắc chắn đó phải thuộc về Thổ hệ.
Đứng trên sân, Hạ Nhất Minh từ từ mở ra một quyển bí tịch.
Phục Địa ấn, Phiên Thiên ấn, Kình Thiên ấn.
Ba loại thủ ấn công pháp đều là bí truyền của Lâm gia. Có điều, lúc trước, Hạ Nhất Minh chỉ tập trung vào Phong Vân Vũ Vụ và Kim hệ công pháp nên cũng không để tâm tới chúng.
Nhưng hôm nay, ngoài việc ngưng tụ ra Thổ chi hoa lại còn có năng lực đặc biệt của Hồng Lang Vương và Thạch Vương nên Hạ Nhất Minh mới để ý tới Thổ hệ tiên thiên công pháp.
Trên Hoành Sơn có rất nhiều Thổ hệ tiên thiên công pháp, nhưng Hạ Nhất Minh lại chỉ chú ý tới thủ ấn công pháp nên mới không có lựa chọn khác.
Lâm gia cũng sở hữu năm loại tiên thiên thủ ấn công pháp. Trong số đó có hai loại thuộc về Thủy hệ công pháp. Ba loại còn lại đều thuộc về Thổ hệ. Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn nắm giữ Phục Địa ấn hơn nữa lại có sự cải tiến nhất định với nó. Còn hai loại thủ ấn còn lại thì đây là lần đầu tiên tiếp xúc.
Nhìn nội dung trong quyển bí tịch, Hạ Nhất Minh chầm chậm đọc từng câu từng chữ. Từ từ, Hạ Nhất Minh bắt đầu cau mày.
Thực lực của hắn lúc này đã ngưng tụ thành hình hai đóa hoa. Hơn nữa, sau khi xem qua những kiến thức có trong tổ sư từ đường, mặc dù thực lực không tăng lên nhiều nhưng kiến thức trong võ đạo lại tăng lên nhanh chóng.
Sau khi xem kỹ phương pháp tu luyện của ba loại thủ ấn cùng lộ tuyến vận khí, Hạ Nhất Minh hơi có cảm giác chúng cùng với ba loại công pháp mà cháu của Mộc Tẫn Thiên – Mộc Chiêm Hào tu luyện có chút tương tự.
Hơn nữa, ba loại công pháp mà Mộc Chiêm Hào tu luyện không phải thuộc cùng một mạch, mà hắn lại còn am hiểu cả công pháp thủ ấn nên càng khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy nghi ngờ.
So sánh thủ ấn do Mộc Chiêm Hào thi triển cùng với ba loại thủ ấn ghi trong bí tịch…
Hạ Nhất Minh có cảm giác mấy loại công pháp này như xuất phát từ một nơi.
Hắn nhớ rõ, Mộc Chiêm Hào từng nói công pháp của hắn được truyền từ một môn phái ở Đại Thân đế quốc tên là Ngũ Hành môn.
Nghĩ tới cái tên này, chắc chắn trong môn phái đó có truyền thừa cả năm loại ngũ hành công pháp thậm chí chúng còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu là công pháp có thể hỗ trợ, khi thi triển ra uy lực của chiêu thức tuyệt đối hơn xa cực hạn tiên thiên công pháp có thể đạt được. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đối với người có thể chất đặc thù như hắn mà nói, nếu có được độc môn công pháp của Ngũ Hành môn…
Hạ Nhất Minh lắc đầu, không nghĩ tới điều đó nữa. Hắn tập trung tinh lực vào trong quyển bí tịch trước mặt.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh lĩnh ngộ được một chút. Trong ba loại thủ ấn này, Phục Địa ấn là đơn giản nhất, lại chuyên về phòng ngự. Cho dù là cao thủ hậu thiên cũng có thể miễn cưỡng thi triển. Tất nhiên cũng chỉ có thể thi triển được bề ngoài mà thôi, còn muốn tạo ra uy lực của nó thì không thể cưỡng cầu được.
Cũng giống như người bình thường sử dụng dao phay, sài đao cùng với tiễn đao thì cũng chẳng khác gì nhau. Nếu so sánh với đại khảm đao do Bách Linh Bát hóa thành thì chính là nói đùa.
Cùng một loại chiến kỹ do những người khác nhau thi triển thì hiệu quả cũng hoàn toàn khác nhau.
Ngoại trừ Phục Địa ấn ra còn có Phiên Thiên ấn và Kình Thiên ấn.
Hai loại ấn pháp này thâm ảo hơn rất nhiều. Cho dù là Hạ Nhất Minh thì trong thời gian ngắn cũng không có cách nào hiểu hết. Đến lúc này, hắn mới hiểu được tại sao Lâm gia lớn như vậy lại đem phương pháp tu luyện mấy loại ấn pháp này cho hắn.
Có lẽ trong cả ngàn năm truyền thừa của Lâm gia cũng chưa có người nào hiểu được hai loại thủ ấn thâm ảo này.
Thầm ngâm tụng khẩu quyết hai loại thủ ấn, Hạ Nhất Minh nhắm hờ hai mắt. Hai tay hắn nâng lên, chầm chậm đưa theo một vòng cung kỳ dị trong không trung.
Động tác của hắn cũng không nhanh, cũng không có phong thái phiêu dật như mây như mưa mà vô cùng chậm rãi vững chắc giống như một ngọn núi cao, không bao giờ sụp đổ.
Từ từ, trong đầu Hạ Nhất Minh hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ. Thân của hắn như ở trên Hoành Sơn, dõi mắt ra xa là cả một vùng núi non trùng điệp. Từng ngọn núi nguy nga sừng sững nối tiếp nhau tạo nên một khung cảnh hùng vĩ không thể diễn tả bằng lời.
Hai tay Hạ Nhất Minh đưa lên hạ xuống men theo sườn của những ngọn núi trong trí tưởng tượng của hắn.
Cả cơ thể hắn như biến thành một ngọn núi cao tận mây. Hai cánh tay của hắn như hóa thành vô vàn ngọn núi san sát xung quanh tạo ra cả một vùng núi non hoành tráng.
Cảnh sắc trong đầu thay đổi liên tiếp. Trong giờ phút này, Hạ Nhất Minh chợt nghĩ tới từng cơn gió và những tảng đá lớn.
Trong núi sâu, mỗi một ngọn núi đều có điểm riêng biệt. Có ngọn núi như một thanh kiếm sắc xuyên mây, có ngọn núi lại như cây cột chống trời, thậm chí có ngọn cổ kính như một lão nhân trang nghiêm đang nhìn ngắm nhân tình thế thái. Cũng có ngọn lại như một người con gái e thẹn lấy mây trắng mà che khuất khuôn mặt xinh xắn.
Nhất thời, vô số cảnh sắc hiện lên trong đầu Hạ Nhất Minh.
Tâm trí của hắn hoàn toàn chìm trong thế giới huyền ảo đó nhưng thân thể lại đang chầm chậm di chuyển. Bất kì thứ gì mà hắn hình dung ra trong đầu liền thông qua động tác thân thể mà biểu đạt ra ngoài.
Miệng của hắn hơi hé ra nụ cười, như một người đứng trên đỉnh cao, hết sức tự tin.
Một lúc sau, thân thể Hạ Nhất Minh run lên, chầm chậm đẩy hai tay về phía trước.
Lực lượng hai tay hắn như đạt tới ngàn cân khiến cho không khí xung quanh như bị một sự khống chế, dồn ép đến cả một chút gió cũng không có.
Xa xa, trong sân một căn phòng lộng lẫy, Chu Thất Bát căng thẳng nhìn về phía này.
Với tu vi của hắn hiển nhiên có thể cảm nhận được năng lượng thổ hệ tràn ngập trong không trung.
Mặc dù hắn không nhìn tận mắt quá trình tu luyện của Hạ Nhất Minh, nhưng chỉ cần cảm ứng dao động và hơi thở cũng chẳng khác gì. Hắn cảm thấy luồng hơi thở đó vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen bởi vì hắn nhớ rất rõ hơi thở của người thanh niên mặc dù còn rất trẻ nhưng sự mạnh mẽ của hắn thì chẳng có gì phải nghi ngờ. Chu Thất Bát còn dự cảm rằng chỉ cần Hạ Nhất Minh không bị suy sụp thì sau này trên thế giới, người đứng đầu chắc chắn chính là hắn.
Còn cảm giác xa lạ đó là do Hạ Nhất Minh tu luyện công pháp mà ra.
Trong lần giao thủ, hắn đã lĩnh giáo Phong chi lực và Hỏa chi lực. Hai loại năng lượng rất mạnh khiến cho hắn có cảm giác không thể kháng cự.
Đó chính là cảm giác sợ hãi khi đối mặt với cao thủ. Có thể thấy được trình độ của Hạ Nhất Minh với hai loại công pháp cao như thế nào.
Nhưng bây giờ, hắn lại cảm ứng được rõ ràng năng lượng thổ hệ. Cảm giác nặng nề giống như có một ngọn núi đè lên trong lòng. Vô tình, Chu Thất Bát chịu ảnh hưởng lớn ngay cả đầu gối của hắn cũng có một chút biến động.
Cũng bởi thực lực của hắn quá mạnh lại ngưng tụ được hai hoa. Ngoài hắn ra, cho dù là Vu Hi Thần cũng không hề có cảm giác. Hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế hơi thở dồn dập của bản thân. Hắn không muốn để cho hơi thở của mình đối kháng Hạ Nhất Minh. Cũng có thể, trong đáy lòng, hắn đã có cảm giác sợ hãi…
Chắc chắn, hắn chẳng còn dũng khí đối kháng cùng với Hạ Nhất Minh. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười gượng gạo. Thực lực của Hạ Nhất Minh đã nằm ngoài dự đoán. Mà khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi chính là tốc độ tiến bộ của Hạ Nhất Minh.
Phong chi hoa, Hỏa chi hoa là còn có năng lượng thổ hệ đang chầm chậm tăng lên. Hạ Nhất Minh đang hướng tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh mà bước.
Có lẽ, chỉ trong vòng mười năm, hắn có thể ngưng xuất ra Thổ chi hoa.
Mà cho dù là mười năm nữa thì Hạ Nhất Minh cũng vẫn chưa tới ba mươi. Mới tới tuổi này đã ngưng tụ được tam, cho dù là chưa tụ đỉnh thì cũng đã vượt qua tất cả các nhân vật truyền thuyết trước đây.
Ánh mắt Chu Thất Bát dần trở lên nghiêm trọng. Trong lòng hắn quyết định sau khi trở về nhất định phải đem những điều cảm nhận về Hạ Nhất Minh bẩm báo cho mấy lão gia hỏa trong môn phái. Mặc dù chẳng biết bọn họ định làm cái gì nhưng đối với Hạ Nhất Minh đừng có thái quá.
Hoàn toàn chìm vào trong tu luyện, Hạ Nhất Minh không hề biết rằng đã mang lại cho Chu Thất Bát bao điều sợ hãi.
Hắn thở ra một hơi thật dài, thu tay về, trong lòng hết sức sung sướng.
Phục Địa ấn…
Đây mới chân chính là Phục Địa ấn. Nhìn qua thì nó chỉ mang tính phòng ngự đơn thuần nhưng chẳng ngờ nó lại chứa uy lực khó tin như vậy.
So với hắn, Lâm Đào Lật thi triển Phục Địa ấn quả thực là hài tử nghịch ngợm trước mặt gia gia. Cho dù là một trăm tinh túy của nó cũng không thực hiện được.
Dù sao thì cũng không thể trách hắn. Bởi Lâm Đào Lật cũng chỉ là một kẻ tu luyện hậu thiên, còn chưa đạt tới tiên thiên cảnh giới. Như thế thì làm sao hắn có thể phát huy được uy lực chân chính của ấn pháp.
Mới chỉ là hậu thiên cảnh giới mà hắn đã nắm được một chút lớp vỏ ngoài của ấn pháp đã là chuyện quá giỏi rồi.
Thở ra một hơi thật dài, mấy loại thủ ấn công pháp thần kỳ này rơi vào tay Lâm gia quả đúng là phí phạm của trời. Chỉ có điều khiến cho hắn ngạc nhiên đó là Lâm gia làm sao lại có được loại ấn pháp này.
Lắc đầu, hắn dứt bỏ tạp niệm bắt đầu niệm khẩu quyết của Kình Thiên ấn.
Trong ba loại thủ ấn, Phục Địa ấn là thủ ấn mang tính phòng ngự. Phiên Thiên ấn mang thiên hướng tấn công. Chỉ có Kình Thiên ấn là có cả công cả thủ.
Với tính cách của Hạ Nhất Minh, hiển nhiên hắn thích nhất là Kình Thiên ấn.
Miệng thầm niệm khẩu quyết của ấn pháp, bàn tay của Hạ Nhất Minh lại di động.
Có điều khác với vừa rồi chính là bàn tay của hắn cũng không huyễn hóa thành những ngọn núi san sát mà dựng thẳng trước ngực. Cả người hắn bất động như núi, giống như một lão tăng nhập định.
Tuy nhiên, quanh người hắn từng lớp năng lượng đang cuồn cuộn di chuyển mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Thiên Địa linh khí bị công pháp của hắn lôi cuốn tập trung lại xung quanh, như muốn hòa hợp trở thành một bộ phận của cơ thể hắn.
Hạ Nhất Minh tập trung cao độ, im lặng cảm nhận những biến hóa quanh người.
Năng lượng thổ hệ xung quanh bị lôi cuốn mà đến. Chúng có xu thế bị ngưng luyện, áp súc lại. Nếu không cần chiêu thức mà có thể lôi cuốn năng lượng thổ hệ đến như thế này, hơn nữa lại ngưng tụ thành công thì việc Hạ Nhất Minh ngưng tụ được đóa hoa thứ ba sẽ rất nhanh.
Hơi thở của hắn nhanh hơn rất nhiều. Trong lòng hắn đang mừng như điên cũng là chuyện quá bình thường.
Tình huống này cũng không phải do hắn cố ý tạo ra mà hoàn toàn trong tình trạng vô ý thức mới có thể lôi cuốn được nguồn năng lượng thổ hệ khổng lồ đến thế.
Nếu vừa rồi mà hắn cố ý thì chắc chắn không thể đạt được hiệu quả như thế này.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh lại, dựa theo kinh nghiệm ngày xưa ngưng tụ Phong chi hoa và Hỏa chi hoa, bắt đầu phóng xuất Hỏa lực cùng với Thổ lực chung quanh chầm chậm tiếp xúc.
Hai loại thuộc tính khác nhau nhưng nhờ có tính chất tương sinh mà có thể lôi cuốn, dẫn dắt lẫn nhau. Cảm thụ hai loại năng lượng đang dung hợp, Hạ Nhất Minh vẫn hết sức bình thản như tiến nhập vào trong một cảnh giới huyền diệu.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, hai tai Hạ Nhất Minh chợt lay động. Hắn cảm nhận được một chút gì đó giống như là sát khí, nhưng vô cùng nhỏ bé.
Luồng sát khí đó nhằm thẳng vào hắn, hơn nữa lại chọn thời cơ vô cùng chính xác.
Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình, nhanh chóng đưa ra quyết định. Chân khí toàn thân máy động, Hỏa lực nhanh chóng được thu hồi.
Không có Hỏa lực dẫn dắt, nguồn năng lượng Thổ hệ đang dần ngưng tụ giống như một con ruồi không đầu, vòng vèo vài cái rồi nhanh chóng tiêu tán.
Hạ Nhất Minh cảm thấy cơ bắp vô cùng đau đớn. Hắn biết sự đốn ngộ đó chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu. Trong lúc hắn đang linh ngộ lại bị người khác quấy rầy. Hắn vô cùng tức giận, thậm chí hận thấu xương kẻ đó
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 289: Thổ hệ ấn pháp
Chương 289: Thổ hệ ấn pháp