Diễn biến của trận đấu đã bước vào giai đoạn kịch liệt. Vào lúc Hùng Vô Cực dùng hai tay áo cuốn lấy hai chân đối phương, cùng với cự chưởng của con đại hùng từ trên giáng xuống. Trên tay Dương Hạo chợt xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm.
Thanh kiếm lóe lên quang mang, phá tan chân khí quán nhập trên hai ống tay áo, cắt chúng ra thành hai đoạn.
Dương Hạo nhún chân một cái, nhanh chóng bay ra ngoài, thanh kiếm trong tay huy vũ tạo ra một đóa hoa, nháy mắt đã cân bằng lại tình thế.
Hùng Vô Cực ngẩn người. Mặc dù, ống tay áo của hắn cũng không phải là một loại bảo bối, nhưng ít nhất có chân khí quán nhập vào trong đó, nó cũng chẳng khác gì một loại bảo khí. Chẳng ngờ, kiếm quang của đối phương lại dễ dàng cắt nó ra thành hai đoạn. Chứng tỏ thanh kiếm trong tay Dương Hạo có rất nhiều lai lịch.
"Hô hô.."
Con đại hùng phun ra hai luồng khí tức màu vàng, công kích thẳng vào chiêu kiếm của Dương Hạo khiến cho thân thể hắn hơi run lên một chút. Cuối cùng Dương Hạo cũng hiểu được tại sao Chu Đại Thiên vừa mới va chạm với nó một cái lại nhanh chóng lùi lại. Thực lực của nó đã hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của hắn.
Bóng kiếm rợp trời mang lại sự uy áp cực lớn nhưng chỉ trong nháy mắt đã dần biến mất.
Vào đúng lúc đó, Hùng Vô Cực liền ra tay. Ngay cả khi hai vị cường giả tam hoa đã sử dụng tới vũ khí thì hắn vẫn chỉ dùng tới hai nắm tay không. Từ hai nắm đấm của hắn phát ra hai luồng chân khí màu vàng. Chúng xoắn lại với nhau trong không trung lao thẳng về hướng Dương Hạo.
Năng lực biến chân khí thành thực thể của hắn đã đạt tới mức độ cao nhất, khiến cho Dương Hạo nhìn thấy mà trong lòng cũng phải hết sức khâm phục. Đến lúc này, trong lòng Dương Hạo bắt đầu có chút dao động.
Hắn vẫn tưởng rằng với sự liên thủ của hai cường giả cấp bậc tam hoa thì cho dù thế nào cũng có thể chiến thằng cái cặp người và gấu kia. Nhưng đến lúc chính thức giao thủ, hắn mới hiểu được không chỉ có con cự hùng đã gần trở thành thánh thú ra, ngay cả tu vi Hùng Vô Cực cũng không hề kém hắn.
Nếu cho bọn họ phối hợp với nhau thì uy lực hoàn toàn vượt qua hai người Dương Hạo.
Một bóng người chợt vút qua trong không gian. Hai đầu côn xuất hiện, điểm thẳng tới đầu của hai con rồng.
"Chát".
Hai con rồng không thể chịu nổi một chiêu công kích mạnh như thế liền hóa thành một cơn gió, tiêu tán trong không trung.
Ánh mắt Chu Đại Thiên hết sức nghiêm túc xuất hiện bên cạnh Dượng Hạo.
Thân hình to béo của con cự hùng hơi có chút run run, cái miệng nó há hoác ra như đang cười nhạo hai người. Hùng Vô Cực cười lạnh, nói:
- Công phu của hai vị rất cao. Nhưng vẫn còn kém một chút.
Hai chân hắn di động, nhanh chóng biến mất sau lưng con cự hùng. Ngay sau đó, con gấu liền lao thẳng về phía trước, bước chân của nó khiến cho mặt đất phải rung rinh.
Mỗi bước chân của nó chẳng hề nhanh nhưng khi chạm đất lại khiến cho những người xung quanh cảm thấy áp lực rất lớn.
Dương Hạo và Chu Đại Thiên liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng lui lại. Có điều, bây giờ bọn họ đã hiểu được thực lực của đối phương nên không còn ... tách ra nữa.
Nhưng đúng vào lúc hai người bắt đầu lùi lại, tốc độ của con cự hùng chợt tăng lên nhanh chóng. Nếu vừa rồi nó giống hệt như một ngọn núi di dộng thì lúc này lại chẳng khác gì một cơn gió.
Con gấu lớn, béo ú chợt biến thành một con hồ ly hết sức linh hoạt đuổi theo hai người Dương Hạo.
Hai mắt Ngả Văn Bân chợt trở nên căng thẳng, nói:
- Hồ Hùng linh thú.
Trong mắt Lê Minh Huyên cũng xuất hiện một chút sát khí, nhưng nhanh chóng biến mất.
Tất cả mọi người đều biết Hùng Vô Cực tuân mệnh Thánh chủ của Đồ Đằng nhất tộc mà đến. Nếu hắn xảy ra chuyện gì không hay thì cho dù Thiên Trì chủ mạch có giải thích như thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Linh thú họ gấu có số lượng hết sức ít ỏi. Mà vua trong số bọn chúng - Hồ Hùng có số lượng trở thành linh thú lại càng ít hơn nữa.
Nhưng sau khi chứng kiến thực lực và tốc độ của con cự hùng, mọi người mới phát hiện được nó hơn xa so với những con gấu bình thường nhiều lắm. Đó chính là điểm đặc biệt của loài Hồ Hùng. Chúng vừa có được sức mạnh của họ nhà gấu lại thêm sự linh hoạt của loài hồ ly. Có thể nói Hồ Hùng chính là loại mãnh thú vương giả. Trong rừng rậm những con mãnh thú có thể chống lại nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một khi chủng loại này xuất hiện linh thú thì nó chắc chắn là một trong số những con linh thú đứng đầu, nắm giữ năng lực hết sức lạ lùng.
Đến lúc này, Ngả Văn Bân đã mất đi niềm tin hai người Dương Hạo có thể chiến thắng.
Hồ Hùng linh thú có tốc độ nằm ngoài sự dự đoán của hai người. Mặc dù vừa rồi nó đã thể hiện một lần đột kích nhanh chóng, nhưng lúc này tốc độ của nó còn nhanh hơn một bậc.
Nháy mắt, thân hình béo mập của con đại hùng đã hiện ra giữa Dương Hạo và Chu Đại Thiên. Cặp hùng chưởng lấp lánh quang mang màu vàng với khí thế như ngọn núi ép xuống đầu hai người.
Hai người Chu Đại Thiên lại một lần nữa bị Hồ Hùng tách ra.
Trường kiếm trong tay Dương Hạo run lên một cái. Thanh bảo kiếm của hắn có rất nhiều lai lịch, nó từng là một thanh binh khí siêu cường của một vị tôn giả. Nếu không làm sao có thể dễ dàng chặt đứt bảo khí bình thường.
Lúc này, hắn quán nhập chân khí vào trong trường kiếm, tạo ra vô vàn bóng kiếm trong không trung. Có điều, bóng kiếm lúc này lại mang đến cho người ta cảm giác hết sức nặng nề, hoàn toàn đối lập với hình ảnh khi nãy. Cho dù, cự hùng có thổ tức một lần nữa cũng không thể phá tan được bóng kiếm.
Tuy nhiên, Dương Hạo chợt phát hiện có một thứ gì đó bám vào trong bóng kiếm của hắn. Nó giống như một cái thuẫn màu vàng không biết được tạo từ thứ gì, cũng chẳng biết từ đâu mà có.
Ánh kiếm của hắn kèm theo chân khí vô cùng vô tận đã phát huy sở học của hắn tới mức cao nhất. Nhưng cái thuẫn giống hệt như một viên cự thạch mang theo khí thế bá đạo. Khi nó xuất hiện trong bóng kiếm, tới trước mặt Dương Hạo, trường kiếm trong tay hắn không thể thi triển một cách thoải mái nữa.
Bóng kiếm rợp trời cuối cùng cũng biến mất. Chút kiếm khí còn sót lại không còn đủ lực khiến cho một cặp người và gấu bị thương.
Dương Hạo nhanh chóng thu kiếm trở về. Trong lòng hắn hết sức chán nản. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hắn đã nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ.
Cái thuẫn màu vàng đó chính là do Hùng Vô Cực xuất ra. Chính nhờ thứ binh khí kỳ dị này mà hắn đã phá được chiêu thức của Dương Hạo.
Vào lúc Dương Hạo bay ngược lại, Chu Đại Thiên hừ lên một tiếng, nhanh chóng đánh ra mấy trăm côn. Nhưng côn pháp của hắn chẳng khác gì gãi ngữa cho con Hồ Hùng, chẳng hề tổn thương tới cọng lông của nó.
Hùng chưởng trên đầu hắn mặc dù không ép xuống tiếp nhưng vẫn tạo cho hắn áp lực cực lớn. Hắn thầm kêu khổ trong lòng. Nếu không đả thương được địch nhân thì chiến đấu còn có ý nghĩa gì nữa.
Hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, mở miệng hét to:
- Dương huynh ra tay.
Sau đó, hắn há miệng phun ra ba đóa hoa có màu sắc khác nhau. Ba đóa hoa nhanh chóng xoay tròn xung quanh người hắn. Tất cả mọi người đứng xem đều cảm thấy lo lắng. Bọn họ đều biết Chu Đại Thiên muốn đặt cược cho một chiêu này.
Tam tiết côn chợt điểm một cái vào ba đóa hoa có màu sắc bất đồng đang vây quanh thân thể hắn. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ba đóa hoa mang theo lực lượng của Chu Đại Thiên đồng lợt phát nổ, khiến cho không gian xung quanh như ngừng lại.
Chu Đại Thiên đã dốc hết sức, phát ra cực hạn của bản thân. Ngay sau đó, một cảm giác vô lực tràn ngập cơ thể hắn, ngay cả muốn di động cũng hết sức khó khăn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước đó, hắn đã quyết định đánh cuộc với số phận.
Nếu chỉ có một mình, hắn cũng chẳng muốn làm như thế. Nhưng bên cạnh vẫn còn có Dương Hạo. Nếu có thể trói buộc cử động của một người và một gấu trước mắt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Dương Hạo có thể đánh bọn họ chết những mấy mươi lần.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, cảnh tượng trước mắt khiến cho Chu Đại Thiên mất hết hy vọng.
Ngay khi hắn làm cho tam hoa phát nổ, con cự hùng nắm lấy Hùng Vô Cực, chui thẳng xuống dưới đất.
Đến lúc này, tất cả mọi người mới nhớ ra thiên phú của linh thú hoàn toàn khác với con người. Trong cuộc chiến với người ngoài, bộ tộc Đồ Đằng dựa vào linh thú khiến cho đối phương gặp rất nhiều phiền toái.
Một thân ảnh từ phía sau nhanh chóng vọt lên, kéo Chu Đại Thiên rời khỏi vị trí.
Ngay lúc bọn họ mới thoát đi, hùng chưởng nhanh chóng phá đất, đánh thẳng lên vị trí Chu Đại Thiên vừa mới đứng.
Tất cả đều cảm thấy lạnh cả người. Nếu trúng một chưởng này, cho dù không bị mất mạng thì cũng phải nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể bình phục.
Ngay sau đó, lớp đất tại đó chợt có sự xáo trộn, con Hồ Hùng linh thú từ dưới nhảy lên. Ánh mắt của Hùng Vô Cực và con Hồ Hùng linh thú có chút chế nhạo nhìn về phía hai người.
Dương Hạo mang Chu Đại Thiên lùi lại phía sau an toàn. Nhưng chỉ cần những người đứng đó cũng đều biết được kết cục của cả hai.
- Thế nào? Có còn ai muốn đánh nữa không? - Hùng Vô Cực khinh thường, mở miệng hỏi.
Trong mắt hắn xuất hiện một chút sát khí. Nếu hai người này vẫn còn muốn cố nữa thì cho dù bị hắn và Hồ Hùng linh thú đánh chết cũng chẳng ai nói gì được.
Sắc mặt Dương Hạo và Chu Đại Thiên tái mét, hết sức khó coi. Nhưng bọn họ cũng biết, cho dù có đánh tiếp thì cũng vẫn tự chuốc lấy nhục nên cố gắng kìm chế cơn tức giận trong lòng.
Nhưng vào đúng lúc đó, bọn họ chợt có một tiếng nói vọng vào tai:
- Ta!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 319: Là ta
Chương 319: Là ta