Khi Thổ Chi Hoa hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể Hạ Nhất Minh, hắn lập tức cảm giác được bản thân như một lần nữa rơi vào trạng thái lĩnh ngộ giống lúc trước.
Thân thể của hắn giống như một ngọn núi lớn, nhưng.....
Giờ phút này, có vẻ như hắn đã hoàn toàn dung nhập vào trong núi non, và đại địa xung quanh.
Đó là cảm giác rất khó có thể diễn tả bằng lời, tựa hồ như hắn là ngọn núi đã đứng sừng sững ở đây cả ức vạn năm.
Trong đầu chỉ cần hơi nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh lập tức nắm bắt được phương vị của Hùng Vô Cực và linh thú Hồ Hùng.
Một người một thú nhanh chóng di chuyển bên dưới mặt đất, tốc độ vô cùng nhanh chóng, tuy còn xa mới bằng được khi ở trên mặt đất, nhưng rõ ràng đã thi triển ra toàn lực. Xem ra cả hai đối với Hạ Nhất Minh đều vô cùng kiêng kỵ, mặc dù họ tin tưởng hắn không có khả năng ở dưới lòng đất ngăn trở, nhưng vẫn có chút nào coi thường đối phương. Cho nên ngay khi chìm vào trong mặt đất, cả hai đã lấy tốc độ nhanh nhất có thể để rời khỏi ngọn núi.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Hạ Nhất Minh lập tức dung nhập vào trong lòng đất để đuổi theo một người một thú ở phía trước.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh di chuyển dưới lòng đất, hắn phát hiện ra mình giống như con cá, còn đất đá xung quanh giống như đại dương mênh mông. Khi Hạ Nhất Minh tiến sâu vào lòng đất, bản thân chỉ cần hơi dùng sức một chút thân hình đã tiến ra phía trước một khoảng rất xa. Kết cấu của lòng đất nơi hắn đi qua cũng không hề bị phá hư, giống như dòng nước vậy, có thể tự động bổ khuyết chỗ bị phá hoại.
Phát hiện mới lạ này làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy rất thú vị, nguyên lai sau khi Thổ Chi Hoa tan ra hòa nhập vào trong người lại khiến cho bản thân có cảm giác thần kỳ này.
Theo tâm ý của mình, Hạ Nhất Minh nhanh chóng tiến về phía Hùng Vô Cực, chỉ qua vài lần hô hấp, hắn lập tức phát hiện ra tốc độ của bản thân cũng không phải là rất nhanh như mình nghĩ.
Hơi lo lắng một chút, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được một điều.
Ở dưới lòng đất này, đất đá xung quanh mang tới cho hắn lực cản vô cùng lớn.
Loại lực cản này cũng không chỉ tác dụng lên một mình hắn, mà ai cũng phải chịu, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến cho linh thú Hồ Hùng đến bây giờ vẫn chưa di chuyển ra bên ngoài phạm vi ngọn chủ phong.
Lại nghĩ tới ngày xưa khi Hồng Lang Vương ngàn dặm đuổi giết, trong lòng hắn lập tức sáng tỏ được một điều.
Toản Địa Chi Thuật tác dụng lớn nhất là dùng để tiến hành đột kích, hoặc chạy trốn trong chốc lát, hay khi đối mặt với núi cao trùng điệp thì có thể dùng để xuyên qua.
Còn về phần di chuyển đường xa mà dùng Toản Địa Chi Thuật thì không bằng khi di chuyển trên mặt đất a.
Hiểu được điều này, Hạ Nhất Minh âm thầm mắng một tiếng "đồ đần", song chưởng hắn vẽ lên một cái, thân hình lập tức hướng về phía mặt đất nhanh chóng chồi lên.
Hạ Nhất Minh của ngày hôm nay không có giống với khi trước, điều khác biệt lớn nhất là hắn có thể nắm rõ được toàn bộ động tĩnh ở bên trong lòng đất.
Nếu là trước kia, chỉ sợ hắn phải sử dụng kỳ công Thuận Phong Nhĩ mới có thể thấy được, nhưng trong khi sử dụng chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ mất dấu đối phương. Tuy nhiên, lúc này trong đầu Hạ Nhất Minh hoàn toàn biết rõ hành tung của linh thú Hồ Hùng, căn bản hắn không cần phải dụng tâm nghe ngóng cũng có thể cảm ứng được một cách rõ ràng.
Cảm giác cách biệt một trời một vực này làm cho Hạ Nhất Minh vô cùng hả giận.
Hắn biết, từ nay về sau, Toản Địa Chi Thuật của tộc nhân Đồ Đằng không còn khả năng tạo thành uy hiếp với mình nữa.
Hít sâu một hơi, trong đôi mắt của hắn hiện lên vẻ mọi chuyện đều có thể giải quyết một cách đơn giản.
Cả thế giới này tựa hồ nhơ đều biến thành hai màu đen trắng, một con đường được vẽ ra trước mắt hắn. Sau đó, cả thân hình Hạ Nhất Minh lập tức trở nên mờ nhạt rồi biến mất.
Trong khoảng thời gian chớp mắt vài cái, Hạ Nhất Minh đã xuất hiện ở vị trí cách đó hơn mười trượng.
Nhưng mà, hắn cũng không biết, khi hắn sử dụng loại kỹ năng kỳ dị này để di chuyển, thì ở phụ cận đó xuất hiện hai vị lão giả.
Hai vị lão giả này đều có thân phận rất lớn, trong đó có một vị mặc trường bào màu xanh biếc, trên mặt tràn ngập nếp nhăn bộ dạng vô cùng già nua. Thế nhưng đôi mắt của lão lại trong suốt như nước, nhìn thế nào cũng không giống như của một lão nhân sắp xuống lỗ.
Còn vị lão giả kia mặc một thân hồng bào, ngay cả trong ánh mắt của lão cũng mang theo một chút sắc thái màu đỏ.
Hai người nhìn nhau, một đạo nhân nói:
- Hòa tôn giả, Phong, Thổ là hai thuộc tính hoàn toàn đối lập nhau, hắn làm sao có thể làm được như vậy?
Hòa tôn giả khẽ lắc đầu, nói:
- Thuộc tính đối lập nhau mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, như lão phu có Thủy Hỏa song thuộc tính là ví dụ tốt nhất. Nhưng kỳ quái chính là, hắn rõ ràng còn chưa đạt tới cảnh giới Tụ Đỉnh, không luyện qua Ngũ Hành Hoàn, như vậy làm sao có thể đem Tam Hoa kết hợp làm một, hơn nữa dung hợp với Thiên Địa lực. Từ tôn giả, ngươi biết nguyên do vì sao không?
Từ tôn giả lắc đầu, nói:
- Có lẽ Thần Toán tôn giả và lão tổ tông biết.
Lão dừng lại một chút, nói:
- Ngươi có thể đi gặp bọn họ để hỏi.
Hòa tôn giả giật mình, sau đó lộ ra một nụ cười khổ, nói:
- Ngày sau nếu có cơ duyên sẽ hỏi a.
Từ tôn giả cười ha hả, nói:
- Lão phu đang lo lắng nếu thật sự để cho Hùng Tể Tử rời đi, như vậy mặt mũi Thiên Trì phái chúng ta sẽ mất hết. Nhưng xem tình hình hiện nay loại chuyện này sẽ không xảy ra.
Dứt lời, lão xoay người, thân hình trong nháy mắt đã rời xa, để lại phía sau một đạo thanh âm:
- Lão phu rời đi trước đây.
Hòa tôn giả lắc đầu, sau đó cũng xoay người rời đi. Nếu bọn họ biết Hạ Nhất Minh có thể chặn được Hùng Vô Cực, như vậy cũng không còn hứng thú xem cuộc chiến.
Đối với bọn họ mà nói, bế quan để tìm hiểu võ đạo mới là chính sự.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên không biết được ở phía sau đã xảy ra chuyện gì, đối với hắn mà nói thì chuyện trọng yếu trước mắt chính là ngăn cản không cho Hùng Vô Cực rời khỏi ngọn chủ phong. Nếu không, một khi để cho hắn thoát khỏi nơi đây vậy thì Hạ Nhất Minh chỉ còn cách thực hiện lời hứa của mình. Lấy tu vi của hắn ngày hôm nay, nếu thật sự làm như vậy thì khẳng định là chỉ có con đường chết.
Sau khi sử dụng tuyệt kỹ để đuổi theo, trong nháy mắt hắn đã đuổi kịp một người một thú ở dưới lòng đất.
Tiếp theo đó, hai chân hắn hơi trầm xuống, cả người đã tiến nhập vào trong lòng đất.
Dưới sự khống chế của Hạ Nhất Minh, thân thể hắn giống như được buộc đá vào người, cả thân hình nhanh chóng chìm sâu xuống. Khi hắn dừng lại thì đã chặn đứng trước phương hướng linh thú Hồ Hùng đang chạy tới.
Hồ Hùng linh thú đột nhiên dừng lại, khi nó cảm ứng được hơi thở của Hạ Nhất Minh, thì vô luận là Hùng Vô Cực, hay là linh thú Hồ Hùng cũng hiểu được giờ có chắp cánh vào cũng khó thể thoát được.
Đối phương không chỉ có Toản Địa Chi Thuật, mà chủ yếu là ở dưới lòng đất đối phương có lĩnh ngộ với Thổ hệ vượt xa so với linh thú Hồ Hùng.
Bằng vào thiên phú của bản thân, Hồ Hùng linh thú khi nắm giữ Thổ hệ chân khí đã có khả năng sử dụng Toản Địa Chi Thuật.
Đây chính là thiên phú của linh thú, khiến cho linh thú có khả năng vượt xa so với nhân loại. Nhưng mà, được cái này thì cũng mất cái kia, khi còn chưa chính thức trở thành thánh thú, linh thú sử dụng Toản Địa Chi Thuật chỉ dựa vào bản năng của mình, nó đối với phương hường cùng vị trí của địch nhân lúc đang ở dưới lòng đất thì hiểu biết cực kỳ có hạn.
Ngày xưa khi Tác Qua cùng Hồng Lang Vương vì muốn dẫn Hạ Nhất Minh tới tám trăm dặm núi lửa, bọn họ thường thường phải để lộ hành tung.
Tất nhiên, vì hấp dẫn sự chú ý của Hạ Nhất Minh, cho nên cũng không khó để điều chỉnh phương hướng theo ý mình.
Dù sao, chỉ bằng vào trì nhớ cùng trực giác, muốn ở dưới lòng đất mà không bị lạc thì không phải là chuyện mà linh thú có thể làm được.
Nếu hai bên đều có linh thú nắm giữ Toản Thuật Chi Địa mà ở dưới lòng đất một đuổi một chạy, như vậy đào tẩu sẽ chiếm tiện nghi rất lớn, trừ khi là thánh thú nếu không thì trên cơ bản là khó có thể bắt được đối phương. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhưng giờ phút này, tại một khắc Hạ Nhất Minh xuất hiện ở phía trước, Hùng Vô Cực và linh thú Hồ Hùng hiểu được một điều, Hạ Nhất Minh chẳng những nắm giữ Toản Thuật Chi Địa, hơn nữa còn nắm giữ khả năng mà chỉ thánh thú mới có. Đó chính là khả năng thăm dò dưới lòng đất.
Trong lòng cả hai lập tức có một trận buồn phiền, trách không được khẩu khí của Hạ Nhất Minh lại lớn như vậy, nguyên lai hắn đã nắm giữ được phần thắng trong tay.
Hai mắt Hùng Vô Cực lóe lên hung quang, rốt cục đưa ra quyết định cuối cùng.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lên đầu Hồ Hùng, đem thuẫn bài từ từ giơ lên.
Nơi này là dưới lòng đất, lấy thực lực của hắn và Hồ Hùng, khi liên thủ sẽ tạo ra lực lượng vô cùng kinh khủng. Hạ Nhất Minh mặc dù ở dưới lòng đất, nhưng hắn đã thoát khỏi trạng thái lĩnh ngộ. Hơn nữa Hùng Vô Cực không tin Hạ Nhất Minh có thể trong hoàn cảnh này một lần nữa thi triển ra thần công Phiên Thiên Ấn.
Nhân lực có hạn, nếu ở chỗ này cũng có thể đem mà có khả năng đem thổ địa ở khắp nơi đánh thức dậy, như vậy Hạ Nhất Minh không còn là người nữa mà hắn là thần tiên a.
Phảng phất như tâm linh tương thông, từ trên người Hùng Vô Cực và linh thú Hồ Hùng đều nổi lên lực lượng vô cùng cường đại. Lực lượng của một người một thú cùng ngưng tụ lại một điểm, hướng về phía trước với khí thế không chịu lùi bước mà vọt đi.
Nếu có lựa chọn khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không muốn cùng Hạ Nhất Minh giao phong.
Một người tới đạt tới Tụ Đỉnh mà đã nắm giữ Toản Địa Chi Thuật, chỉ bằng vào điều này cũng đủ để cho bất luận kẻ nào đối với hắn cũng có cái nhìn khác, thậm chí còn không muốn là địch nhân của hắn.
Nhưng mà, Hạ Nhất Minh nếu đã có thể ngay lần đầu tiên chặn được bọn họ, như vậy thì cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Hùng Vô Cực biết, con đường duy nhất lúc này của hắn chính là thẳng tiến về phía trước. Tại vị trí của Hạ Nhất Minh mở ra một con đường máu để thoát đi.
Cho nên giờ phút này, hắn cùng linh thú Hồ Hùng toàn lực phóng thích lực lượng, không mảy may giữ lại chút nào.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ với khí thế hung hăng vọt tới phía Hạ Nhất Minh thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt xuất hiện ngũ thải quang mang.
Ở dưới nền đất mà cũng có loại quang mang chói mắt tới mức này khiến cho trái tim Hùng Vô Cực không khỏi lạnh buốt.
Thổ hệ lực lượng khổng lồ hơn xa so với bọn hắn lũ lượt kéo tới, trong nháy mắt áp chế khí thế của một người một thú.
Ở bên tai hai người lúc này truyền tới tiếng gào thét kinh thiên động phách, cho dù là bốn xung quanh đều là đất đá thì âm thanh đó cũng lọt vào tai bọn họ.
"Ông ông ông........."
Giống như có vô số ong mật đang bay tán loạn, hay vật gì đó đang xoay tròn với tốc độ vô cùng nhanh khiến cho âm thanh phát ra. Ngay lập tức, Hùng Vô Cực và Hồ Hùng đều cảm nhận được một cỗ áp lực khổng lồ, trí mạng ập tới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 323: Chặn lại
Chương 323: Chặn lại