Những đệ tử kia phì một cái mà bật cười. Đúng thế muốn tiến vào nội tông thì phải vượt qua cuộc thí luyện ngoại tông này rồi hãy nói.
Tuy Diệp Bạch cũng mỉm cười nhưng trong lòng hắn hơi run run, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện đó mà Phương trưởng lão nói không phải là chuyện đùa. Nhớ tới lúc ở trên sông La giang từ La Lâm quốc tới Vô Sương quốc, La Long Hạc đã từng hỏi Mẫn Nhu Nhiên nội dung thí luyện Tử Cảnh Cốc là gì nhưng Mẫn Nhu Nhiên chỉ cười cười nói:
- Thí luyện Tử Cảnh Cốc chúng ta rất đặc biệt tạm thời không thể nói cho các ngươi biết đến lúc đó các ngươi sẽ được mở rộng tầm mắt, đảm bảo cả đời khó quên.
Mẫn Nhu Nhiên đã nói như vậy thì đây chắc chắn đây không phải là lời nói dối, có thể nhập cốc thí luyện thì phải lợi hại cỡ nào, cả đời khó có thể quyên. Diệp Bạch cũng không phải là chưa từng tham gia thí luyện, cuộc thí luyện nội tông của tứ đại thế gia hắn cũng đã từng sinh tử chi tranh.
Nhập cốc thí luyện này nhất định sẽ rất đặc biệt, Tử Cảnh Cốc là tông môn bát phẩm là tông môn đệ nhất phía năm cho nên lúc chọn đệ tử chắc chắn sẽ vô cùng thận trọng, chỉ sợ thí luyện này không hề đơn giản.
Trong lòng Diệp Bạch thầm nói.
Tuy nhiên tâm tư của hắn thì không ai đoán ra, thí luyện nhập cốc này rốt cuộc là cái gì chỉ có thể tiếp tục chờ đợi mới có thể biết được.
Đồng thời Diệp Khổ cũng phát giác ra dị thường, chỉ là hắn cũng không thay đổi sắc mặt, lẳng lặng đứng ở nơi đây, yên tĩnh nghe lấy.
Phương trưởng lão nhàn nhạt nhìn những đệ tử bật cười kia mà ánh mắt trở nên lạnh như băng, tựa hồ như là một người chết. Những đệ tử kia từ từ dừng lại, bốn phía trở nên tĩnh mịch, trong nháy mắt tất cả cảm thấy lạnh cả sống lưng, xương cốt cũng lạnh lại, bốn phía cô linh.
May mắn là Phương trưởng lão kia nhanh chóng quay đầu đi, thản nhiên nói:
- Ta biết các ngươi cảm thấy đây là một điều đáng cười, tuy nhiên ta phải nói cho các ngươi biết, các ngươi đừng có khinh thường cuộc thí luyện này nếu không sẽ phải trả một cái giá lớn.
Tất cả mọi người ở toàn trường để trở nên yên tĩnh, bọn họ cảm thấy một hào khí quỷ dị, trong lòng mọi người đều cảm thấy một vẻ sợ hãi, hiển nhiên bọn họ rốt cục cũng ý thức được Phương trưởng lão không hề nói đùa mà là một lời khuyên cảnh báo.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Phương trưởng lão. Tử y thanh niên lập lòe hai mắt còn Lam y thanh niên thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười lập tức biến mất mà trở nên ngưng trọng.
- Vượt qua thí luyện và khảo nghiệm sinh tử này sẽ phải tốn rất nhiều mưa máu giết chóc, tham lam tội ác, cái gì cũng sẽ xảy ra. Cho nên cuộc thí luyện này chỉ cso một con đường mà thôi. Các ngươi cần phải kiên định mới có thể tiến tới bước huy hoàng cuối cùng.
Phương trưởng lão thản nhiên nói, trên khuôn mặt lão xuất hiện một lớp kim quang, giống như là thần thánh hạ phàm, còn hơn hai mươi vị chấp sự áo lam thì cũng lộ ra vẻ kiên định.
Đây tựa hồ như là một nghi thức, từng trưởng lão Tử Cảnh Cốc đều muốn thực hiện một nghi thức nhập cốc thí luyện.
Nói xong câu này Phương trưởng lão liền cúi đầu xuống mà thản nhiên nói:
- Trận chiến này nhất định sẽ có người bị tử vong tàn phế, hiện tại các ngươi rời đi vẫn còn kịp.
Ở dưới đài bạo động một hồi, tất cả đều cảm thấy bất an tuy nhiên cũng không có ai rời đi, bọn họ nghìn dặm x xôi tới đây được người ở nhà mong mỏi, đồng bạn chúc phúc, không đánh mà lui nếu thực sự trở về thì thật là bị bêu danh.
Ánh mắt của Phương trưởng lão quét quanh mọi người, lão nhìn thấy bọn họ tuy bạo động nhưng vẫn không rời khỏi thì khuôn mặt hiện ra một vẻ bi ai, thần sắc lại trở nên bình tĩnh:
- Cũng tốt các ngươi đã như vậy thì cũng chúc các ngươi may mắn. Lần nhập cốc này vô luận là thành hay bại thì các ngươi cũng được tử cảnh cốc chúng ta tôn trọng.
Nói đến đây, lão trầm thấp thở dài:
- Tuy nhiên đôi khi mặt mũi cũng không thể so sánh với tính mạng, chỉ là các ngươi đã như vậy thì ta cũng không khuyên nữa.
- Đi theo ta.
Lão vung tay lên, không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng chuyển hướng đi về phía sau của Tử Cảnh Cốc, ba vị trưởng lão mặc tử y cùng với hai mươi vị chấp sự áo lam cũng theo sát ở phía sau.
Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, tuy nhiên nhanh chóng sau đó bọn họ có phản ứng. Ầm ầm hai tiếng vang lên, bọn họ đã rời khỏi. Diệp Bạch Diệp Khổ cũng nhìn nhau một cái rồi bước đi, Đạm Thai Thiên Phong, La Long Hạc cũng theo sát phía sau.
Tử Y thanh niên, Lam y thanh niên còn có Ma y thanh niên cũng từ trong đám người này mà đi ra, hướng theo phía sau của phương trưởng lão. Bọn họ không nhanh không chậm, vô cùng bình tĩnh.
Hiển nhiên bọn họ tin tưởng thực lực của mình, không lo lắng tới nguy hiểm của thí luyện lần này.
Diệp Bạch cùng với Diệp Khổ cũng không lo lắng, chỉ có Đạm Thai Thiên Phong, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc là lộ ra vẻ lo lắng ở trên khuôn mặt. Lần thí luyện này bọn họ chính là những người yếu nhất.
Tuy nhiên bọn họ cũng không thể lui bước, lui bước chính là co lại, nhu nhược sau này cũng khó có thể tiến tới.
Diệp Khuyết thì không sợ, hiện tại hắn đã tiến vào huyền sĩ sơ cấp, cho nên vô cùng quyết tâm.
Diệp Bạch và Diệp Khổ biết tâm tư của bọn họ cho nên lùi về phía sau một bước, yên lặng vỗ bả vai mà nhìn bọn họ, không nói lời nào.
Cùng đi tới từ một chỗ bọn họ biết rõ bất kể lần này nội dung thí luyện nhập cốc là gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng phải có trách nhiệm.
Bất kể là Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi hay là La Long Hạc Đạm Thai Thiên Phong cũng phải bảo vệ, mặc kệ đó có phải là đệ tử Diệp gia hay không.
Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc còn có Đạm Thai Thiên Phong bốn người này nhận được bàn tay của Diệp Bạch và Diệp Khổ thì trong lòng bỗng nhiên vững hơn một chút. Có hai huyền sĩ trung cấp ở cạnh chắc chắn rằng tính mạng của bọn họ được đảm bảo hơn nhiều, tuy nhiên trong lòng bọn họ cũng phức tạp, người ngoài không thể biết được.
Tất cả mọi người theo sau bốn vị trưởng lão và hai mươi vị chấp sự áo lam rời khỏi Tử Cảnh Cốc hướng về phía vách nói. ở đó có một con đường nhỏ hẹp quanh co, phải vô cùng cẩn thận nếu không sẽ bị té xuống, nát xương tan cốt.
Ba vị trưởng lão còn lại cùng với hai mươi vị chấp sự cũng không hề do dự mà theo sát phía sau. Những đệ tử đằng sau cũng vô cùng bất an, bọn họ đưa mắt nhìn lên thì thấy phía trên chính là mây trắng mênh mông.
Diệp Bạch, Diệp Khổ hiện tại không biết đã đi đâu tuy nhiên bọn họ đã là huyền sĩ trung cấp thì dĩ nhiên không hề sợ chút nguy hiểm như vậy. Diệp Khuyết Diệp Bồng Lai thì theo sát phía sau bọn họ.
May mà mãi đến khi lên tới đỉnh núi vẫn không hề có chuyện gì xảy ra. Hiện tại đây đã là chỗ cao nhất của Tử Cảnh Sơn, gió thổi lạnh thấu xương. nguồn TrumTruyen.vn
Lúc này bầu trời vẫn đang là mùa thu nhưng trên mặt đất có nhiều chỗ băng đã kết, điều này cho thấy đây đã là độ cao thế nào.
Diệp Bạch và Diệp Khổ không kìm được mà nhớ tới lời nói của Mẫn Nhu Nhiên:
- Tử Cảnh Cốc chúng ta đặt ở khu vực lạnh giá ở Vô Sương quốc, nhiệt độ quanh năm vô cùng thấp, ví dự như Băng Vụ Đại Hạp cốc trong đó cấm địa vô số, mãnh thú tầng lớp, cho tới nay chỗ có thể tiến vào thăm dò cũng chỉ có một phần ba, những chỗ sâu ngay cả cường giả huyền sư cũng không dám tiến vào, chỉ khi trở thành huyền tông mới có thể. Cho nên Tử Cảnh Cốc chúng ta tựa lưng vào nơi hiểm yếu, linh thảo linh quáng cần là lấy, tất cả đều có trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc, chưa bao giờ thiếu hụt tài liệu luyện đan, luyện khí, cho nên các đệ tử tiến tu cực nhanh, trở thành đệ nhất tông môn phía nam.
- Chỉ có vượt qua Tử Cảnh Cốc mới có thể tiến vào Băng Vụ Đại Hạp Cốc, nói cách khác Băng Vụ Đại Hạp cốc thoạt nhìn như một hiểm địa, dễ thủ khó công, mà Băng Vụ Đại Hạp cốc cũng chính là nơi các đệ tử nội ngoại tông thí luyện.
Tử Cảnh Cốc đặt ở nơi giá lạnh nhất ở Vô Sương quốc, Băng Vụ Đại Hạp cốc chỉ nghe những chữ này là có thể hình dung được nó thế nào.
Diệp Bạch và Diệp Khổ hơi ngây người ra, những người khác thì càng có thêm căn cứ để ngờ vực, tuy nhiên không có ai dám tụt lại phía sau, tất cả mọi người không kìm được mà năm chặt hai tay, vận khởi huyền khí để khu hàn.
Tất cả mọi người đều tiếp tục hướng về phía trước, ở ven đường băng đọng ngày càng nhiều, không khí càng ngày càng rét lạnh.
Dưới ánh mặt trời, không ít nơi phản xạ quang mang, lam sắc quang mang khiến cho mọi người phải chói mắt.