TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 342: Hứa hẹn

- Hạ Nhất Minh. Lão phu muốn nhờ ngươi một việc.
Từ tôn giả mỉm cười nói.
- Xin tiền bối cứ nói.
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần có khả năng, vãn bối nhất định sẽ làm.
Từ tôn giả khẽ gật đầu, lúc này thái độ của lão với Hạ Nhất Minh đã khác hẳn ban đầu, thiện ý cũng biểu lộ rõ rệt hơn.
- Không biết trong Từ gia bảo, có đệ tử hậu bối nào có thiên phú trác tuyệt, có hi vọng tấn giai tiên thiên chi cảnh không?
Hạ Nhất Minh giật mình, trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc nói:
- Tiền bối. Theo vãn bối được biết, trong Từ gia không có ai tu luyện song hệ tương sinh tới thập tầng.
Những lời này của Hạ Nhất Minh khéo léo trả lời câu hỏi của Tôn giả nhưng cũng đủ khiến không lão tức giận.
Từ tôn giả cười cười, nói:
- Thiên phú song hệ tương sinh dễ có vậy sao? Muốn trong gia tộc tìm được người như vậy cơ bản không có khả năng.
Đối với điều này Hạ Nhất Minh vô cùng đồng cảm. Mặc dù Hoành Sơn nhất mạch có đệ tử tu luyện song hệ, hơn nữa không phải chỉ có một người nhưng chỉ là gia tộc nhỏ làm sao có thể so sánh.
Trầm ngâm một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Tiền bối. Tứ gia Từ Hướng Tiền tuy mới ngoài năm mươi nhưng dã tu luyện Hỏa hệ công pháp tới cửu tầng. Nếu phục dụng vài khỏa Tinh lực kim đan, chưa đầy hai năm sẽ tấn giai thập tầng đỉnh phong.
Nói tới đây Hạ Nhất Minh ngừng lại. Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng, muốn Từ Hướng Tiền tấn giai tiên thiên, nhất định phải phục dụng Tiên thiên kim đan, nhưng thứ trân quý vậy hắn không có.
Từ tôn giả mỉm cười, lão mở miệng nói:
- Hiền chất. Xin ngồi chờ một lát, lão phu đi sẽ trở lại ngay.
Lão tiêu sái xoay người, quả nhiên không lâu sau đã quay lại, trên tay còn có thêm một bình ngọc.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài, chiếc bình này cũng giống như bình thường. Nhưng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhận được bên trong nó là thứ gì.
Quả nhiên Từ tôn giả đưa chiếc bình tới trước mặt Hạ Nhất Minh, nói:
- Trong này có hai khỏa Hỏa hệ kim đan. Ngươi xem lại xem.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khẽ động, nói:
- Nếu tiền bối đã nói, vậy tuyệt đối không sai.
Từ tôn giả hài lòng, lão nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Lão phu muốn nhờ chuyện gì, ngươi hẳn cũng đoán được rồi?
Hạ Nhất Minh cung kính nói:
- Tứ gia Từ Hướng Tiền thiên phú hơn người, đủ tư cách tiên giai tiên thiên.
Từ tôn giả cười cười, bất quá lập tức thở dài nói:
- Việc này không liên quan tới ta. Ngươi hiểu chứ?
Hạ Nhất Minh nhăn mày, thật sự không đoán ra người này cùng Từ gia bảo có quan hệ gì. Nhưng nếu lão nhân gia đã nói vậy, bất luận thế nào hắn cũng phải làm được.
- Vãn bối hiểu. Ta là Hoành Sơn Vu trưởng lão, trên đường tới Thái Thương huyện vô tình gặp Từ Hướng Tiền. Đối với thiên phú của người này vô cùng tán thưởng, phá lệ thu làm đệ tử, trợ giúp tiến giai tiên thiên.
Từ tôn giả lúc này mới gật đầu, nói:
- Lão phu Từ Tự Lệ. Nếu ngươi nguyện ý có thể gọi lão phu một tiếng " thế thúc".
Hạ Nhất Minh trong lòng mừng rỡ lẽ nào lại do dự, vội vàng tiến tới trước mặt lão, hành lễ thật sâu nói:
- Tiểu chất bái kiến thế thúc.
Từ Tự Lệ cười lớn, tự mình nâng hắn lên, trong mắt không chút che giấu vẻ quý mến.
Bất quá Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhân được, lão đối với mình như vậy hẳn liên quan tới việc Từ gia gặp tai ương. Bởi vậy lão mới có thể thân thiết tới vậy, thậm chí còn mang theo chút cảm kích.
- Lần đầu gặp mặt, vi thúc chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật. Hi vọng ngươi không từ chối.
Từ Tự Lệ đặt một vật lên bàn, vẻ mặt tươi cười nói.
Hạ Nhất Minh vội vàng nói:
- Thế thúc quá khách khí rồi. Tiểu chất thật sự không dám nhận.
Lắc đầu, Từ Tự Lệ lại nói:
- Nghe nói ngươi cùng Đồ Đằng nhất tộc có giao ước hai mươi năm?
- Vâng.
Hạ Nhất Minh sắc mặt ngưng trọng nói:
- Tiểu chất cùng Lang, Xà nhị tộc có giao ước hai mươi năm. Hai mươi năm sau tiểu chất sẽ tới thâm sơn giải quyết toàn bộ ân oán với chúng.
- Tốt. Không hổ danh là chất tử của lão phu, quả nhiên hào khí can vân.
Từ Tự Lệ than thở một tiếng nói:
- Hai mươi năm sau, lão phu sẽ cùng ngươi đi một chuyến.
Hạ Nhất Minh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ khó tin.
Đồ Đằng nhất tộc thực lực ra sao, lão nhân này không có khả năng không biết. Nhưng một lời hứa này của lão, thật sự khó có thể hoàn lại tấm chân tình này.
- Thế thúc. Đây là chuyện riêng của tiểu chất. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Từ Tự Lệ vung tay lên nói:
- Ngươi đã kêu lão phu một tiếng " thế thúc", như vậy chuyện của ngươi chính là chuyện của lão phu. Huống hồ lão phu chuyến này đi cũng không phải giúp ngươi.
Vẻ mặt lão ánh lên vẻ hãnh diện, nói:
- Phong Lang thánh giả của Lang đồ đằng ngày xưa đã cùng lão phu có chút quen biết. Bởi vậy lão phu muốn nhanh chóng tới xem, trong khoảng thời gian này tên gia hỏa đó có đột phá hay không mà thôi.
Hạ Nhất Minh hai mắt mở lớn, rốt cuộc hành lễ thật sâu.
Nếu nói một lễ trước đó vốn chỉ là lễ nghi thông thường, thì một lễ này hoàn toàn xuất phát từ chân tâm. Đồng thời với vị lão nhân trước mặt này, thái độ của Hạ Nhất Minh hoàn toàn thay đổi, thậm chí hắn còn không coi lão như người ngoài.
Cùng Hạ Nhất Minh hắn đi tới Đồ Đằng nhất tộc, sao có thể là chuyện đồ. Cho dù là Ngả Văn Bân cùng Hoành Sơn nhất mạch có quan hệ, cho dù là Lê Minh Huyên có coi trọng Viên Lễ Huân tớid dâu cũng không làm được chuyện này.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Hạ Nhất Minh sau đó cáo từ rời đi.
Khi Hạ Nhất Minh rời đi không lâu, trong gian phòng phía sau một người xuất hiện, người này chính là tương giao của Từ tôn giả, Hòa Dân.
- Từ tôn giả. Ngươi thật sự muốn cùng hắn tới thâm sơn đồ đằng?
Từ Tự Lệ mỉm cười, nói:
- Lão phu nói ra lẽ nào là chuyện đùa.
Hòa Dân nhăn mặt nói:
- Trong thâm sơn đồ đằng, cao thủ nhiều như mây, nếu chỉ có một Phong Lang thánh giả thì không nói. Đằng này có vài người như vậy, cho dù là ngươi sợ cũng có chút nguy hiểm.
Từ Tự Lệ ánh mắt lạnh nhạt, dường như không để chút uy hiếp này trong lòng.
- Hòa tôn giả. Có ân với ta, nhất định ta sẽ báo đáp.
Hòa Dân tức giận hừ một tiếng, nói:
- Ngươi không phải đã thề. Kiếp này không phải là người Từ gia bảo, cho dù nó có diệt vong cũng không quan hệ tới ngươi?
Từ Tự Lệ ánh mắt nhìn về nơi xa, dường như xuyên qua vân vụ, xuyên qua không gian, trở về một nơi trong hoài niệm của lão.
Một hồi lâu, lão thì thào nói:
- Tuổi trẻ ngông cuồng...Lá rụng về cội.
Hòa Dân muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, nói:
- Thôi. Ngươi muốn đi chịu chết, lão phu cùng ngươi đi một chuyến.
Từ Tự Lệ giật mình, nói:
- Hòa tôn giả...
Hòa Dân thần sắc hưng phấn, trên người tràn đầy hào khí:
- Lão phu cũng không tin. Ngươi và ta liên thủ, hơn nữa còn tên tiểu tử kia hai mươi năm sau mà không thể an toàn từ thâm sơn trở về.
Từ tôn giả rốt cuộc cười lớn. Hai vị Tôn giả đồng thời ha hả cười, trong tiếng cười tràn đầy cảm giác cuồng ngạo, giờ phút này bọn họ như trở về thời thanh niên, tràn đầy kiêu ngạo.
Tiếng cười của bọn họ truyền khắp không gian, đám người trên chủ mạch không khỏi nghi ngờ nhìn nhau.
Hai lão gia này chẳng lẽ cùng nhau phát cuồng...
Sau khi Hạ Nhất Minh về tới phòng, trong lòng hắn tràn ngập cảm khái. Nghĩ không ra hôm nay nhận được một lời hứa hẹn quan trọng kia, thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Suy nghĩ trong giây lát, Hạ Nhất Minh đầu tiên tìm tới Vu Kinh Lôi, đưa hai khỏa Tiên thiên Kim đan ra, hơn nữa đem chuyện Từ tôn giả nhờ vả kể lại một lần.
Với sự tính toán của Vu Kinh Lôi, vừa nghe xong lão đã biết phải xử lý ra sao. Đồng thời nhìn hai khỏa Hỏa hệ kim đan trong bình, trên mặt lão đầy vẻ tươi cười.
Nếu như Từ Hướng Tiền chỉ cần phục dụng một khỏa kim đan thành công tiên giai tiên thiên, như vậy một khỏa còn lại dĩ nhiên thuộc về Hoành Sơn nhất mạch.
Loại chuyện tốt như vậy, đốt đèn cũng tìm không ra.
- Vu trưởng lão, chúng ta khi nào trở lại Hoành Sơn? Đám đệ tử còn muốn ở lại chủ mạch hay không?
Vu Kinh Lôi trầm ngâm một chút, nói:
- Hạ trưởng lão. Ngươi đã có giao ước với gã Hùng Vô Cực kia, ít nhất trong hai mươi năm nữa Hoành Sơn vẫn được bình an. Bởi vậy lão phu quyết định, đem tất cả mọi người trở về. Dù sao mùi vị chia ly cũng không dễ chịu lắm.
Hạ Nhất Minh dĩ nhiên đồng tình với chọn lựa này của lão, hai người bàn bạc rồi quyết định ba ngày sau sẽ lên đường. Bấy quá tuyệt đại đa số đệ tử đều muốn theo Vu Hi Thần đi trước về Hoành Sơn, còn hai người bọn bọ cùng Dược đạo nhân sẽ đi đường vòng tới Thái Thương huyện.
Đương nhiên chuyện nhận Từ Hướng Tiền làm đồ đệ, trừ hai người bọn họ ra, cho dù là ba vị trưởng lão còn lại của Hoành Sơn cũng không sao biết được. Nếu chuyện này lộ ra, có trời mới biết Từ tôn giả có nổi trận lôi đình hay không.
Bàn bạc xong, Hạ Nhất Minh trở về gian phòng của mình, nhưng mà chưa chờ hắn ngồi ấm mông, lại có Hoàng Sơn đệ tử tới thông báo, Kim Chiến Dịch tới chơi.
Hạ Nhất Minh nhất thời đầu muốn nổ tung.
Sau khi nghe Hòa Dân khuyên bảo, Hạ Nhất Minh đã quyết định, tạm thời né tránh sự khiêu khích của Kim Chiến Dịch. Đợi hắn ngưng tụ xong Kim chi hoa, hơn nữa hình thành gốc rễ mới quyết đấu. Nhưng nghĩ không ra người này lại tự mình tìm tới cửa.
Âm thầm than thở một chút, Hạ Nhất Minh mời gã tới đại sảnh.
Sau một lát, Kim Chiến Dịch đã tới đại sảnh. Hai ngươi phân chia chủ khác ngồi xuống. Hạ Nhất Minh chưa hỏi ý đồ tới, Kim Chiến Dịch đã đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Hạ huynh. Hôm nay Thiên trì đại bỉ đã kết thúc, ngươi có tính toán gì chưa?
Hạ Nhất Minh trong lòng kinh ngạc. Chẳng lẽ hắn tới không phải để khiêu chiến?
Trầm ngâm giây lát, hắn nói:
- Tiểu đệ định về nhà một chuyến. Sau đó sẽ đi đây đi đó, tranh thủ thời gian hai mươi năm Tụ đỉnh thành công.
Kim Chiến Dịch vui vẻ nói:
- Hạ huynh. Trương sư huynh cùng Vu trưởng lão của quý phái đã quyết đinh, đem Trú Nhan dược phương đưa tới Linh Tiêu Bảo Điện. Một khi có được dược phương, Linh Tiêu Bảo Điện chúng ta sẽ mở lò luyện đan. Hạ huynh nếu có ý định đi đây đi đó, không ngại trước hết cùng ta tới Linh Tiêu Bảo Điện, nếu đan thành, nhận đan xong rồi tính tiếp. Thế nào?
Hạ Nhất Minh trong lòng đại động. Mặc dù bởi lão nhân trong nhà hắn không muốn đi xa, nhưng nghĩ tới giao hẹn hai mươi năm, rốt cuộc hắn cũng hạ quyết tâm.
- Nếu Kim huynh đã nói vậy, tiểu đệ xin nghe theo.
Kim Chiến Dịch hai mắt phát sáng, lộ ra vẻ hài lòng, sau đó lập tức cáo từ rời đi.
Hạ Nhất Minh sau khi Kim Chiến Dịch rời đi, đột nhiên bừng tỉnh. Nếu cùng bọn họ đồng hành, chẳng phải hắn sẽ có thêm cơ hội có thể quang minh chính đại cùng mình " luận bàn" sao?
Cười khổ một tiếng, thì ra người này cũng không thành thật lắm hả.

Đọc truyện chữ Full