TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Kiếm Trang
Chương 249: Ô Du Thảo

Lúc này, có một gã trưởng lão, cười nói:

- Bây giờ trời cũng tối rồi, ở bên trong cốc chuyện gì cũng có thể phát sinh, mặc dù có chúng ta đang âm thầm giám thị, nhưng là trừ tình huống trọng yếu, nếu không sẽ không xuất thủ, bây giờ nhân tiện xem bọn hắn có thể đi tới như thế nào, có thể đoạt được vị trí top 5 không.

Phương trưởng lão, gật đầu nói:

- Không sai, bây giờ xuất phát, chúng ta cùng đuổi theo, nhớ kỹ quan sát bất cứ tình huống gì, cũng không được nhúng tay vào, nếu không, hậu quả các ngươi đều biết.

- Vâng.

Ba gã tử y trưởng lão khom người xuống, lập tức hóa thành ba đạo thân ảnh, biến mất ở trong không khí.

Phương trưởng lão mỉm cười, thì thào nói:

- Thật là thú vị.


Lập tức thân hình của Phương trưởng lão cũng loáng lên một cái, ngay lập tức cũng hóa thành một đạo tàn ảnh màu tím, biến mất theo phương hướng của Diệp Bạch, Diệp Khổ đã đi lúc trước.

Mà tình cảnh này diễn ra, đám người tử y thanh niên, áo lam thanh niên, áo tang thanh niên hay Diệp Bạch, Diệp Khổ, cũng hoàn toàn không biết.

Diệp Bạch một mình độc hành tiến vào trong hạp cốc, bóng dáng những người khác đã sớm không gặp, Âm nguyệt hạp cốc này có chiều dài đến hơn năm nghìn dặm, chính xác là hơn năm nghìn hai trăm dặm, rộng chừng mấy trăm dặm, mỗi người đi mỗi hướng không giống nhau, cho nên khoảng cách cũng dần dần xa nhau.

Âm nguyệt hạp cốc này hình thành từ Băng Vụ đại hạp cốc, đối với loài người mà nói, lúc trước ở nơi này quái vật, mãnh thú rất nhiều, nhưng bây giờ còn lại rất ít.

Tạm biệt mọi người được một lúc sau, Diệp Bạch mới đi đến vào bên trong Âm nguyệt hạp cốc này. Ở trên nhìn xuống, dãy núi này hẹp dài có hình dáng túi tiền, mới vừa rồi Diệp Bạch từ phía trên đã xem rõ ràng rồi, nơi này căn bản là một cái khe núi hình thành từ Băng Vụ đại hạp cốc. Nhưng là bên cạnh trừ Âm nguyệt hạp cốc cùng với Huyết sắc hạp cốc khá lớn một chút, còn có hơn trăm tiểu hạp cốc hình thành từ những cái khe nhỏ. Nhưng trong vòng ba trăm dặm, thì lần lượt thay đổi tạo thành rất nhiều tiểu hạp cốc khác.

Nhưng tiểu hạp cốc nổi danh nhất chính là ba tiểu hạp cốc, thoạt nhìn, giống như ba cánh hoa của một đóa hoa sen.

Ở trên mặt gió lạnh như dao, âm lãnh thấu xương, một mảnh tuyết trắng, có thể thấy được khí hậu ở đây giá lạnh. Nhưng ở phía dưới, lại trở nên ấm áp như mùa xuân, mơ hồ có thể thấy được ở trên cao có một đường tuyết trắng, băng lam băng tuyến.

Giữa giải đất, kỳ hoa dị thảo, tùy ý có thể nhìn thấy được, còn càng trên cao thì cây cối thưa thớt, cho đến hoàn toàn biến thành một mầu tuyết trắng. Hai bên hạp cốc này chỉ sợ cũng cao đến mấy ngàn trượng, cùng mặt trên có ba bốn động khẩu, khí hậu biến hóa khác nhau.

Cũng chỉ có loại địa phương như Tử Cảnh Cốc này, mới có thể sinh ra kỳ cảnh như vậy. Thậm chí Diệp Bạch còn có cảm giác đang trải qua bốn mùa trong năm vậy. Có chỗ thì nước chảy róc rách, hình thành thủy liên, chỗ thì nhiệt khí bốc lên chính là hỏa tuyền. Bên cạnh một mảnh bình nguyên bằng phẳng cỏ xanh mướt. Ở bên trong hạp cốc này, còn có thể nhìn thấy kỳ cảnh đến bực này, thật sự là khó có được.

Chỉ sợ, núi này chính là một ngọn núi lửa đã tắt, lưu hoàng và nham thạch hình thành lên Tử Cảnh Cốc ngày nay, bên trong như mùa Xuân ấm áp, bên ngoài cốc giá lạnh thấu xương.

Tiền nhân đã nói Tử Cảnh Cốc là một địa phương như là bảo địa, nếu ở chỗ này khai tông lập phái, chỉ sợ cũng không có chọn sai, nơi này đích thật là một bảo địa.

Diệp Bạch tiếp tục đi về phía trước.


Bởi vì tránh cho huyền khí bị tiêu hao cũng là bảo vệ tánh mạng của mình, không có người nào ngu chạy loạn ở trong cốc. Cho nên lúc này Diệp Bạch chỉ thuần túy dùng hai chân đi tới, loại cảm thụ này, hắn đã nhiều năm không có cảm nhận rồi. Đi được một đoạn đường, hai chân có cảm giác đau và tê dại hẳn đi. Diệp Bạch còn bị như thế thì người khác càng không cần phải nói. Nhưng đây khảo nghiệm mới là bắt đầu, Diệp Bạch tiếp tục đi về phía trước, điểm đau khổ này dù sao hắn cũng phải chịu đựng cho đến khi đi hết năm ngàn dặm đường dài?

Nhưng, đoạn đường đi tới, hắn đã phát hiện không ít dược thảo có thể làm thuốc, nhưng đây chỉ là linh thảo rất là bình thường. Cũng khó trách Phương trưởng lão đã nói khi vào đây kiếm điểm công hiến lại khó như thế, sau khi những người đi trước rút đi thì thì mảnh địa phương này phần lớn đã bị khai thác khô kiệt rồi, rất ít nơi nào còn có linh thảo, linh hoa tồn tại. Nhưng Diệp Bạch cũng biết hắn còn chưa đi sâu vào bên trong, cho nên linh hoa, linh thảo mới ít như thế, ở chỗ sâu bên trong khẳng định còn có linh thảo, linh hoa tồn tại. Nếu không Tử Cảnh Cốc cũng sẽ không đem nơi này là nơi thí luyện đệ tử rồi, nếu như hoàn toàn không có linh thảo thì căn bản không cách nào thí luyện so sánh thành tích rồi.

Đến trưa. Diệp Bạch đi tới một tòa núi lớn, đột nhiên ánh mắt của hắn có chút giật mình, phát hiện trên đỉnh núi ở phía trước cách đó không xa, có một chỗ sáng mơ hồ. Hắn đi đến gần mới phát hiện đây là một Dược Viên, bên trong trồng trọt rất nhiều Nhân sâm, Hoàng tinh, Hà thủ ô, Tuyết Liên, và một số linh dược quý hiếm khác làm cho người ta nhìn thấy cũng không nhịn được phải nuốt nước miếng. Nếu như có thể hái xuống, chỉ sợ thí luyện lần này hoàn toàn không thành vấn đề rồi.

Nhưng, Diệp Bạch rất nhanh thất vọng, bởi vì ở đây có vòng bảo hộ trong suốt năm màu bao phủ toàn bộ Dược Viên, bất luận kẻ nào cũng không thể bước lên một bước, rất rõ ràng đây là Dược Viên do các trưởng lão mở ra. Để đề phòng mãnh thú xông vào phá hư, vì đề phòng thí luyện đệ tử hái linh dược. Cho nên bọn họ mới tạo thành kết giới bảo hộ Dược Viên như vậy, đừng nói đám người Diệp Bạch có thực lực huyền giả, cho dù là huyền sư cũng đừng có thể nghĩ đi vào.

Diệp Bạch cũng chỉ có nuốt nuốt nước miếng mà thôi, hắn liếc mắt nhìn một cái sau đó tiếp tục đi về phía trước. Hắn biết loại đồ vật này không thể lấy được, nếu như thật sự mạnh mẽ phá vỡ, phỏng chừng kết quả cuối cùng cũng bị trục xuất cốc khỏi Tử Cảnh Cốc. Như thế thì còn thí luyện cái gì nữa đây.

Tiếp theo, Diệp Bạch lại phát hiện ra ba chỗ Linh dược viên, Linh thú viên, nhưng đều có cấm chế. Diệp Bạch cho dù có nhìn thấy, cũng chỉ có than thở mà đi thôi, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.

Khi trời đã xế chiều, hắn mới phát hiện một gốc linh thảo, hình dáng như tuyết trắng, trong suốt long lanh theo gió bay chập chờn. Gốc linh thảo này ở ngoài khe đá, bị Diệp Bạch phát hiện, mở ra khe đá sau khi nhìn thấy, nó chỉ là một gốc cây nhất giai cấp thấp linh thảo giá trị nhiều nhất cũng chỉ là một điểm cống hiến mà thôi. Dường như người đi trước căn bản không muốn hái, nhưng hắn đã phát hiện, nhân tiện giữ lại. Diệp Bạch cười khổ một tiếng, mặc dù chỉ là một điểm cống hiến, tốt xấu cũng là thu hoạch lần đầu tiên, lập tức cẩn thận hái xuống, cho vào bên trong bao bố.

- Một điểm cống hiến.

Đây là thu hoạch đầu tiên của Diệp Bạch sau khi tiến vào Âm nguyệt hạp cốc, đây là việc tốt. Có người tiến vào, ngày đầu tiên ngay cả hình bóng người khác cũng không có phát hiện chứ đừng nói tới linh thảo rồi.

Đến buổi tối, Diệp Bạch đã đi được hơn tám mươi dăm lộ trình rồi, trên bản đồ khoảng cách với Nhị giai trung cấp linh thảo Tử Bối Vạn Niên Thanh. còn một đoạn đường dài phải đi. Hai chân Diệp Bạch lúc này đau muốn chết, hắn thật sự chịu không được, tìm một gốc cây đại thụ, ngồi nghỉ, chậm rãi vận khởi huyền khí, chữa trị hai chân.

Qua nửa canh giờ, Diệp Bạch khôi phục tinh thần đứng lên, hắn không muốn chậm trễ thời gian, cho nên cẩn thận đi về phía trước.



Ban ngày mãnh thú không thường lui tới, buổi tối thì không nhất định rồi, ai cũng không biết lúc nào gặp mãnh thú đây. Mặc dù Phương trưởng lão có nói ở trong cốc chỉ có nhất giai cấp thấp đến nhất giai cao cấp mãnh thú thôi, đối với Diệp Bạch trước kia cũng không có gì uy hiếp. Nhưng bây giờ, hắn bị phong ấn khống chế tu vi huyền giả tầng bảy, hắn không thể không cẩn thận. Huyền khí mỗi một phân lúc này cũng cực kỳ trân quý, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không dễ dàng vận dụng.

Hơn nữa, ai khẳng định ở trong hạp cốc lớn như vậy, lại không có nhị giai mãnh thú đây. Nếu như lọt lưới một đầu, thì những đệ tử đến đây thí luyện tìm linh thảo mà gặp phải Nhị giai mãnh thú, chỉ có một đường là chay trối chết mà thôi.

Cho nên Diệp Bạch vạn phần cẩn thận.

May là bên trong cốc mãnh thú đã bị vô số tiền nhân càn quét qua, cho nên Diệp Bạch cũng không có phát hiện ra một đầu mãnh thú nào khác. Diệp Bạch đi theo ánh trăng, cẩn thận từng bước, mệt thì nghỉ ngơi một hồi, khát thì uống nước suối, đói bụng thì ăn quả dại. Sáng hôm sau Diệp Bạch đã đi được hơn một trăm ba mươi dặm đường.

Dù sao đi vào buổi tối so với ban ngày cũng nguy hiểm hơn nhiều lắm, có thể đi được năm mươi dặm đã là không chậm rồi, cũng có người buổi tối còn không dám hành động, dứt khoát ở một chỗ ngủ.

Diệp Bạch nghỉ ngơi một chút, khoảng cách của hắn với gốc linh thảo Tử Bối Vạn Niên Thanh chỉ còn lại hơn một trăm sáu mươi dặm. Từ lúc vào trong cốc, hắn vẫn chưa phát hiện ra đệ tử thí luyện, không biết bọn họ đang ở phía trước, hay là còn đang ở phía sau mình.

Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Bạch rốt cục cũng gặp một đầu nhất giai cấp thấp mãnh thú Xích Hỏa thỏ. Diệp Bạch cẩn thận né tránh, không muốn trên người lãng phí huyền khí. Đầu Xích Hỏa thỏ này cũng không có phát hiện ra Diệp Bạch nó vẫn chậm rãi ăn cây cỏ, không chú ý gì khác Nhưng lúc này Diệp Bạch nhìn thấy bãi cỏ bên cạnh Xích Hỏa thỏ có một điểm Hồng quang chớp động, Diệp Bạch chỉ có thể chờ đợi Xích Hỏa thỏ gặm hết cỏ rời đi. Sau khi Xích Hỏa thỏ rời đi, ánh mắt Diệp Bạch đột nhiên ngưng trọng, ở chố Xích Hỏa thỏ gặm cỏ, trên bãi cỏ xanh mượt lúc này có ô quang tỏa sáng. Trong tầm mắt Diệp Bạch xuất hiện lục sắc thảo diệp, tỏa ra ánh sáng trông rất đẫy đà đầy đặn.

- Chẳng lẽ, đây là Ô Du Thảo sao? Ánh mắt Diệp Bạch ngưng trọng xem xét chung quanh một chút, không có người khác đi qua và đầu Xích Hỏa thỏ cũng không thấy đâu nữa, hắn cẩn thận hướng về bãi cỏ sờ tới.

Đọc truyện chữ Full