Thôi được rồi, vì để báo ân nên ta sẽ đến tìm đám sơn tặc đó. Chỉ cần ngươi chỉ ta phương hướng và cách nhận dạng của tiểu Xuyến, rồi ta sẽ mang người trở về?!
Trương Thiếu Kiệt nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt hắn có chút khó tin nhìn Đế Nguyên quân với ánh mắt đầy sự suy nghĩ. “Ngươi vừa mới đi ra khỏi cửa tử mà vẫn còn hăng hái được như vậy sao? Ta ghi nhận ý tốt nhưng mà chuyện này không phải đơn giản, ngươi có biết đám sơn tặc đó có bao nhiêu người hay không mà muốn đâm đầu vào chỗ đó?”.
“Tuy ta không biết thực lực của ngươi mạnh đến mức nào nhưng bọn chúng có cường giả Thiên Địa cảnh chống đỡ? Một người vừa mới tỉnh dậy như ngươi thì làm sao có thể đốt mặt với chúng? Ngươi đến thì cũng chỉ là đâm đầu vào rọ mà thôi?”.
“Đối với những người bình thường như bọn ta mà nói thì việc đối mặt với chúng đã là một chuyện không thể. Nếu như ta có thực lực thì ta rất muốn giết chết bọn chúng?”.
“...”. Nhìn dáng vẻ Trương Thiếu Kiệt nhụt chí, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi thở dài một hơi. “Ngươi nghĩ Thiên Địa cảnh mạnh lắm sao?”.
“Sao lại không mạnh?”. Trương Thiếu Kiệt vẻ mặt kinh hãi thốt ra. “Ta còn nhớ rất rõ, tên thủ lĩnh của bọn chúng là một kẻ rất tàn độc, hắn ta không chỉ giết người bừa bãi, xem tính mạng của những người bình thường như cỏ rác”.
“Lúc trước, bọn ta đã đến Thanh Lan thành cầu người đến tiêu diệt đám sơn tặc nhưng tất cả đều bị thất bại, sức mạnh của tên thủ lĩnh đó áp đảo đến nỗi mà những người tu luyện đến từ Thanh Lan thành cũng không thể làm được gì, thậm chí còn bị hắn giết chết”.
“Nghe giọng điệu của ngươi thì chắc hẳn rất căm ghét bọn chúng?”. Đế Nguyên Quân quay qua hỏi.
“Tất nhiên?”. Trương Thiếu Kiệt tức giận đấm mạnh tay xuống đất thốt ra. “Ta không chỉ căm ghét mà còn rất hận chúng, nếu như không có chúng thì gia đình ta, người trong làng ta đã không phải chịu tình cảnh khốn khó như thế này?”.
“Nếu không có chúng thì cha mẹ tiểu Xuyên đã không phải bỏ mạng?”.
“...”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, đáp. “Ngươi tức giận, ngươi căm phẫn nhưng vẫn cam chịu mà không dám đứng lên, điều này chính là điểm yếu lớn nhất của con người”.
“Có lẽ, ngươi nghĩ bản thân không có thiên phú tu luyện, không có thực lực nên không thể chống đỡ lại được đám sơn tặc? Nhưng có điều mà ngươi không biết là người bình thường cũng có cách để đối phó, chẳng qua là các ngươi sợ chúng nên mới không dám làm gì?”.
“Ngươi thì biết gì chứ?”. Trương Thiếu Kiệt vẻ mặt tức giận nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi quát lớn. “Những người tu luyện như các ngươi thì làm sao hiểu được suy nghĩ của những người bình thường? Các ngươi có thực lực, có thể ngao du tứ phương, còn những người bình thường như bọn ta chỉ có thể sống ở những nơi xó xỉnh”.
“Đúng là ta sợ, sợ những người tu luyện như các ngươi giết chết. Sinh mạng của các ngươi thì đáng quý còn sinh mạng của những người bình thường ở trong mắt các ngươi thì chẳng khác gì cỏ rác?”.
“Một người lật tay là có thể giết chết hàng trăm người? Ngươi nói xem, một người bình thường như ta thì lấy gì đế chống đỡ bọn chúng?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lắc đầu, ánh mắt hắn có phần khinh thường nhìn Trương Thiếu Kiệt, đáp. “Tất cả cũng chỉ là lời ngụy biện cho sự yếu kém của bản thân ngươi mà thôi?”.
“Ý ngươi nói là một người bình thường không thể chống đỡ được những người tu luyện? Người bình thường trong miệng ngươi đang ám chỉ đến những người không có thiên phú tu luyện?”.
“Đúng?”. Trương Thiếu Kiệt gật đầu.
“Cái này là ngươi đang tự đánh giá thấp bản thân cũng như những người không có thiên phú?”. Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt hắn khinh thường liếc nhìn Trương Thiếu Kiệt rồi đi về phía trước và nói. “Ta tự hỏi, từ bao giờ mà con đường tu chân lại phân con người ra thành hai nửa, một bên là người bình thường và một bên là người tu chân? Tự cổ chí kim, con người phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn, bỏ biết bao nhiêu là máu thịt mới có thể đặt chân được lên con đường tu chân?”.
“Một tên phàm phu tục tử như ngươi thì sao hiểu được cái đạo lý từ những thời xa xưa? Ngươi nói bản thân là người thường nên mới không thể tu luyện được? Ai nói với ngươi điều đó?”.
“...”. Trương Thiếu Kiệt sứng người, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó nói. “Ngươi… Ta nói như vậy không đúng hay sao?”.
“Đúng, ngươi nói không sai?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao với ánh mắt đầy sự lo nghĩ, nói. “Nhưng chỉ đúng với những người không có ý chí như ngươi?”.
“Ta nghe thấy lời này từ miệng của một người yếu kém khiến ta cảm thấy buồn cười? Ngươi chỉ nghĩ những người có cái danh là thiên phú mới có thể tu luyện? Vậy ta hỏi ngươi, một người không có thiên phú như ta lại có thể tu luyện? Thậm chí thiên kiêu khi đứng trước mặt ta cũng phải cúi đầu?”.
“Ngươi nói ta nghe xem thử? Tại sao ta lại làm được, nhưng còn ngươi thì không?”.
“Không thể nào?”. Trương Thiếu Kiệt gồng mình đứng dậy, ánh mắt hắn kinh hãi nhìn Đế Nguyên Quân thốt ra. “Ngươi nói ngươi không có thiên phú? Ngươi chỉ đang khinh thường ta?”.
“Đúng, ta không chỉ khinh thường ngươi mà ta còn khinh thường tất cả những người nhụt chí, thiếu ý chí giống như ngươi?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Thiếu Kiệt, nói. “Một kẻ nông cạn như ngươi thì làm sao hiểu được ý nghĩa của việc tu chân? Và nếu như ngươi có thiên phú thì như thế nào? Với cách suy nghĩ của ngươi thì cũng chỉ là một tên yếu kém, chỉ là một hòn đá nhỏ bén ở trong mắt những người khác?”.
“Uổng công ta ban đầu còn cảm thấy ngươi có chút gì đó đặc biệt, nhưng đó cũng chỉ là ta nghĩ nhiều mà thôi?”.
“...”. Nhìn dáng vẻ Trương Thiếu Kiệt thất thần đứng cúi đầu và không biết phải làm gì. Đế Nguyên Quân lên tiếng. “Ta nể tình ngươi đã mang ta đến đây nên ta sẽ không rút lại những lời nói ban nãy? Không phải ai cũng yếu kém giống như ngươi nên ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ”.
“Còn bây giờ, nếu như ngươi không còn chuyện gì nữa thì rời đi thôi?”.
Đi vào trong nhà, bà Lý nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Tiểu Trương về rồi sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu. “Vâng”.
Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân không được thoải mái, ánh mắt bà nhìn ra ngoài rồi lên tiếng. “Tiểu Trương là một người tốt nên cháu đừng giận nó?”.
“...”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua bà lão rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Ta không giận hắn? Chỉ là suy nghĩ của hai người khác nhau mà thôi?”.
“Nếu thế thì ta mừng rồi?”. Bà Lý vui vẻ gật đầu, sau đó bà lấy ra một vại nhỏ giao cho Đế Nguyên Quân và nói. “Trong này có vài đồng bạc, cháu mang xuống làng mua gì về mà tẩm bổ”.
Nhận vại nhỏ ở trong tay, Đế Nguyên Quân nhìn vào bên trong thì trông thấy hai đồng tiền nằm ở dưới đáy thì khẽ nhíu mày. Ánh mắt hắn nhìn bà mà trong lòng tự hỏi, với một người già giống như bà ấy sao có thể sống được với những đồng bạc ít ỏi này?
Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nở một nụ cười vui vẻ đáp. “Ta biết rồi?”.
Sau đó, hắn quay người đi ra bên ngoài với một tâm thế hết sức mong chờ, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía phương hướng Thanh Lan thành, thầm nói. “Muốn nhanh chóng hồi phục thương thế thì cần phải có một lượng lớn linh dược, với tình trạng ta hiện tại thì việc tự mình tìm kiếm thì có chút khó khăn”.
Đi xuống núi khoảng chừng một nén hương, Đế Nguyên Quân vừa đi xuống khỏi chân núi thì bất ngờ trước những khung cảnh ở trước mắt. Ngôi làng mà ở trong miệng bà Lý và Trương Thiếu Kiệt nói lại là những thứ hùng vỹ ở trước mắt.
Tuy nhân khẩu không quá nhiều nhưng nơi này được dựng lên không khác gì một tòa thành thu nhỏ, tường cao vách sắt và có không ít chông, bẫy ở bên ngoài làng. Và ở bên ngoài lối vào còn có không ít thanh niên trai tráng đứng canh gác ở bên ngoài.
Ngay khi tiến lại gần, đám người đứng canh ở bên ngoài nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt ngờ vực, họ nhìn chằm chằm giống như muốn nhìn thấu những gì ở trong đầu hắn vậy.
Thấy điệu bộ đám người sẽ không để hắn đi vào khi chưa biết rõ thân phận, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ta thuận theo lời bà Lý đến đây để mua ít đồ”.
“Bà Lý sao?”. Đám người nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt đột nhiên sáng lên và đầy sự kinh ngạc, thốt ra. “Ngươi là người bị thương lúc trước?”.
“Đúng là ta?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.
“Thật không thể tin nổi?”. Đám người trố mắt nhìn hắn, thốt ra. “Bọn ta cứ tưởng ngươi sẽ không thể nào vượt qua được chứ? Đúng là không thể tin nổi mà?”.
“Đúng rồi, ta còn nghe lão Trương nói là ngươi là một người tu luyện? Không biết cảnh giới hiện tại của ngươi là gì?”.
Nhìn hai mắt đám người sáng rực, Đế Nguyên Quân bất giác giật mình một cái. “Các ngươi hỏi như thế này không phải quá thẳng thừng? Chuyện ta là người tu luyện cũng không có gì để giấu cả, cảnh giới của ta hiện tại là Ngưng Hải cảnh tầng một”.
“Nhưng có một chuyện là ta cũng giống các ngươi, đều là người không có thiên phú tu luyện?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ rồi đi vào bên trong làng trước ánh mắt khó tin và bị bất ngờ của đám người với biểu cảm ở trên gương mặt đầy sự toan tính.
Đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì trông thấy nơi này thật sự yên bình, nhìn gương mặt cười nói vui tươi và hớn hở khiến trong lòng hắn dần trở nên nhẹ nhàng. Hắn đã từng rất mong muốn tâm cảnh của bản thân có thể sầu lắng, và được bù đắp bởi những thứ được xem là bình thường này.
Đi dạo một vòng xung quanh, Đế Nguyên Quân bất chợt để ý đến một sạp hàng ở gần đó. Đưa mắt nhìn kỹ thì Đế Nguyên Quân nhìn thấy ở bên trên có một thú có hình thù kỳ lạ và không hề tầm thường một chút nào cả. Cảm nhận dao động phát ra thì hắn chắc chắn thứ này không phải người bình thường làm ra được.
Tò mò tiến lại gần, Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía nó rồi lên tiếng. “A nương, không biến thứ này bán như thế nào?”.
“Tiểu huynh đệ, ngươi thật có mắt nhìn?”. Nữ tử vui vẻ nở một nụ cười nói. “Thứ này không phải vật bình thường đâu, đây chính là thứ mà ta nhận được từ người tu luyện đến từ Thanh Lan thành”.
“Thường thường thì có không nhiều nhưng ta cảm thấy ưng ý nhất là thứ này?”.
“Ồ, không biết cô có thể nói rõ hơn được không?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt tò mò, hỏi. “Nơi này thường có người của Thanh Lan thành đến sao?”.
“Đúng là thế?”. Nữ tử ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn Đế Nguyên Quân, đáp. “Chắc tiểu huynh đệ là người khác mới tới nên có lẽ không biết. Cách đây một ngọn núi là nơi mà có rất nhiều hung thú tồn tại, và có rất nhiều cường giả từ Thanh Lan thành đi đến đó nên họ bắt buộc phải đi qua nơi này”.
“Sẵn tiện thì những người ở đây sẽ có một vài giao dịch với họ”.
“Thật là như vậy sao?”. Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Ta hiểu rồi”.
“Vậy bây giờ bán cho ta thứ này đi?”.
“Vì cái này đặc biệt nên ta chỉ có thể bán bằng linh thạch?”. Nữ tử ánh mắt có chút e ngại nhìn hắn, đáp. “Giá mười linh thạch”.
“...”. Đế Nguyên Quân có chút bất ngờ nhìn nữ tử, hắn không tin được là một thứ như thế này lại chỉ có giá thấp đến như thế. “A nương, ngươi thật sự bán nó chỉ với mười linh thạch thôi sao?”.
“Cậu cũng biết đó, ta là một người bình thường nên linh thạch đối với ta rất trân quý và thứ này ta đã bày bán được một thời gian dài rồi nhưng mà không có ai mua nên…”. Nữ tử vẻ mặt e thẹn. đáp. “Nếu như tiểu huynh đệ thấy giá cao quá thì có thể thương lượng?”.
“Không hẳn là đắt?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi lấy ra một trăm linh thạch đưa cho nữ tử và nói. “Nơi này có một trăm linh thạch xem như là tiên ta mua và ngoài ra, ta còn muốn cái vại nhỏ này đầy ắp tiền?”.
Đón nhận trăm linh thạch vào trong tay, nữ tử vẻ mặt vui mừng nhìn Đế Nguyên Quân rồi nhanh chóng cúi đầu. “Tất nhiên, tất nhiêu”.
Những người xung quanh thấy Đế Nguyên Quân vung tay một cái là có thể lấy ra được nhiều linh thạch như thế thì vừa kinh ngạc và vừa nghi ngờ. Nhưng rất nhanh, những suy nghĩ nghi ngờ ở trong đầu họ dần biến mất và làm ra dáng vẻ mời chào khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang dần đi về phía họ.
Nhưng, bầu không khí vui vẻ ở trong làng chưa được bao lâu thì ở bên ngoài cổng làng truyền đến những tiếng thét thất thanh truyền đến. Khi họ nhanh chân chạy ra ngoài thì trông thấy những người ở trong làng cùng những người Thanh Lan thành quay trở về nhưng trên người lại mang theo không ít thương tích. Và số lượng người ban đầu là gần ba mươi người nhưng hiện tại chỉ có hơn mười người có thể toàn mệnh trở về.
- --
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 252: Có chuyện
Chương 252: Có chuyện