Hôn mê gần bảy ngày, Đế Nguyên Quân sắc mặt hồng hào dần tỉnh giấc. Trong lúc hắn hắn đang bị hôn mê thì cảm nhận được một dòng dược lực nồng đậm đang dần lan tỏa ở khắp nơi trong cơ thể. Đáng lý Đế Nguyên Quân đã có thể tỉnh dậy từ mấy ngày trước nhưng hắn cũng nhân cơ hội này đón nhận cũng như luyện hóa được nhiều đan dược hơn.
Trong suốt thời gian hắn hôn mê, Đế Nguyên Quân đã luyện hóa gần hai mươi viên đan dược hồi phục có cấp bậc Huyền cấp. Không như thế, người bên ngoài còn chu đáo hơn là người đó đã túc trực bên cạnh và giúp hắn hộ pháp.
Dựa vào uy lực của đan dược, Huyết Đế Mộc điểm sáng giống như cảm ứng được dòng nước đang chảy về phía nó nên uy lực và khả năng chữa trị được gia tăng lên một cách đáng để. Chính vì thế, thời gian lục phủ ngũ tạng hồi phục hoàn toàn cũng được rút ngắn đi không ít.
Cùng với tầng thứ ba của đệ nhất trọng của bộ công pháp Ngũ Hành Bá Thể Quyết, Đế Nguyên Quân dần có cảm nhận lục phủ ngũ tạng của bản thân không chỉ hồi phục mà còn đang dần có hướng phát triển tốt hơn. Thuận theo việc hồi phục, Đế Nguyên Quân điên cuồng vận hóa công pháp đang không ngừng chữa trị và tu luyện lục phủ ngũ tạng.
Dần dần, thời gian bảy ngày trôi qua. Đế Nguyên Quân cảm thấy thương thế nay đã ổn định hơn trước rất nhiều và khả năng của đan dược đang ngày một giảm xuống nên hắn không muốn lãng phí thời gian thêm nữa nên đành tỉnh dậy.
‘Thiên Địa cảnh cường giả? Là người này đã giúp ta sao?’. Ánh mắt hắn liếc nhìn xung quanh thì trông thấy một vị lão giả đang ngồi cách đó không xa thì khẽ nhíu mày. Đế Nguyên Quân gồng mình đứng dậy rồi khẽ cúi đầu thi lễ, lên tiếng. “Đa tạ tiền bối thời gian này đã cho ta sử dụng đan dược và hộ pháp giúp ta? Ân tình này ta nguyện sẽ báo đáp?”.
“Báo đáp thì ta không cần?”. Đáp lại, lão giả liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt hiếu kỳ và có phần kinh ngạc, trả lời. “Ngươi tiêu diệt đám hung thú cứu dám đệ tử của gia tộc ta nên việc ta giúp ngươi xem như trả ơn. Ta với ngươi hiện tại không có ai nợ ai cả?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, đáp. “Nếu tiền bối đã nói vậy thì ta cũng không gò ép thêm nữa?”.
“Chuyện này xem như bỏ qua đi?”. Lão giả liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng hỏi dò. “Tiểu tử, ta thật sự rất tò mò? Bản thân bị thương nặng như thế mà sao vẫn liền mình để tiêu diệt đám hung thú? Ta đoán không nhầm thì những người ở đây không có liên quan gì đến ngươi? Vậy cớ sao ngươi lại liều mình như vậy?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân bất đắc dĩ nở một nụ cười nhẹ trả lời. “Ta thì không từ bi giống như những lời mà tiền bối vừa nói. Chỉ là ta chỉ đang cố để trả ân cho bà Lý mà thôi, còn việc sống chết của những người khác thì ta không quan tâm?”.
“Ồ, ngươi thật sự có suy nghĩ như vậy sao?”. Lão giả ánh mắt thưởng thức nhìn hắn rồi bất giác nở một nụ cười khoái chí. “Đã lâu rồi ta mới thấy có một người thú vị giống như ngươi? Ta thật sự rất bất ngờ khi một người chỉ mới mười bảy mười tám tuổi như ngươi lại có suy nghĩ giống như một bậc đại năng?”.
“Càng nhìn ngươi thì ta càng cảm thấy hiếu kỳ, tuy ta không biết ngươi đã dùng cách nào để ẩn giấu tu vi nhưng ta đoán chắc là cảnh giới của ngươi cao lắm cũng chỉ là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong? Với thương thế của ngươi lúc trước thì cao lắm cũng chỉ bộc phát được không đến năm thành thực lực nhưng ngươi vẫn có thể giải quyết đám hung thú trong một thời gian ngắn như vậy?”.
“Tuy chúng đa phần là nhị cấp và trong đó có ba đầu tam cấp hung thú với thực lực không yếu. Nhìn những mớ hỗn độn do trận chiến của ngươi và chúng tạo ra thì ta biết ngươi chỉ dùng tối đa là năm chiêu là đã tiêu diệt được toàn bộ”.
“Cho dù là đệ nhất thiên kiêu của Thanh Lan thành cũng không thể làm được điều đó? Ta tự hỏi, ngươi rốt cuộc đã làm bằng cách nào?”.
“Hơn nữa, ta tò mò hơn về thân phận thực sự của ngươi? Theo như ta được biết thì ngươi đã được người ở trong là cứu lên khỏi cơn lũ lớn và mang đến đây?”.
“Tiền bối?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy một tràng câu hỏi thì khẽ giật mình, ánh mắt hắn có chút ngơ ngác nhìn lão giả, thốt ra. “Ngươi hỏi như vậy cũng quá nhiều rồi? Ta thật sự phải trả lời hết sao?”.
“Hahaha…”. Bất chợt, lão giả phá lên cười lớn một tiếng, đáp. “Là ta quá đường đột? Chỉ là ta tò mò nên muốn hỏi ngươi vậy thôi? Còn ngươi có muốn trả lời hay không thì ta không gò ép?”.
“Nếu tiền bối đã nói vậy thì ta không thể tiết lộ những bí mật của bản thân?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, trả lời. “Ta gọi Đế Nguyên Quân, không có thân thế và là một tán tu nhỏ bé đang cố vượt qua những khó khăn để tu luyện đột phá mà thôi”.
“Ồ”. Lão giả nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt lão có chút khó tin nhìn Đế Nguyên Quân, đáp. “Quả thật rất khó tin? Một người vừa có nhận thức và vừa có thực lực giống như ngươi làm ta liên tưởng đến đệ tử của một tông môn lớn nào đó chứ không phải những lời của ngươi vừa nói?”.
“Tuy ta không biết lời nói của ngươi là thật hay giả nhưng ta rất muốn hỏi ngươi điều này?”.
“Không biết ngươi có hứng thú khi gia nhập Thương gia ta hay không?”.
“...”. Nhìn ánh mắt mong đợi của lão giả, Đế Nguyên Quân bất giác lắc đầu rồi thở dài một hơi, đáp. “Ta hiện tại chưa có ý nghĩ là sẽ gia nhập bất cứ thế lực hay gia tộc nào cả nên mong tiền bối lượng thứ?”.
“Vậy sao?”. lão giả vẻ mặt có chút thất vọng đứng dậy. “Nếu ngươi đã không muốn thì ta không thể ép buộc được, ta chỉ mong ngươi đừng quên cuộc nói chuyện giữa ta với ngươi hiện tại. Tuy không có ai nợ ân tình của ai nhưng ta chỉ mong ngươi sau này ngươi đối tốt với đám đệ tử Thương gia ta một chút?”.
“Nếu như ngươi có cơ hội đến Thanh Lan thành thì hãy đến Thương gia ta làm khách, ta chắc chắn sẽ đối đãi với ngươi giống như một vị khách quý?”.
Lời nói vừa dứt, lão giả liền quay người rời đi. Nhưng trước khi đó, lão giả bất chợt ngoái đầu nhìn hắn rồi nở một nụ cười lớn, nói. “Nhìn dáng vẻ của ngươi thì chắc không mong đợi việc biết danh tính của ta nhưng ta thấy ngươi là một tên tiểu tử thú vị nên muốn ngươi hãy nhớ lấy. Tên ta là Thương Mộng Tường”.
Đợi lão giả rời đi, Đế Nguyên Quân nhìn theo bóng lưng của lão rồi bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói. “Quả là một lão già kỳ lạ?”.
Nhanh chóng đi ra khỏi nhà, Đế Nguyên Quân ánh mắt xa xăm nhìn lên cao rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ. “Thương thế ta bây giờ đã ổn định lại, nên chắc bây giờ cũng phải nghiệm lại những gì ta đã đạt được? Thiên Đạo, ta muốn nhìn xem, người vượt qua được thiên đố như ta đã đạt được những gì?”.
Tìm đến một nơi vắng vẻ, Đế Nguyên Quân đặt mông xuống một mỏm đá ở gần đó rồi nhắm mắt dưỡng thần. Đi vào trong thể nội, Đế Nguyên Quân nhìn tôn côn bằng cao chưa đến một trượng đang bay lượn thì bất chợt nở một nụ cười nhẹ. Nhìn những vết nứt ở trên thân nó nay đã biến mất thì hắn không khỏi thở dài một hơi. Lúc trước, những vết nứt vỡ ở trên đan điền đã khiến hắn mỗi lần vận khí phải chịu đựng những cơn đau nhói thấu tận tâm can.
Nhưng nhìn Côn Bằng hiện tại thì dường như mọi thứ đã trở lại như cũ, tuy đan điền vẫn chưa đủ để đạt tới cảnh giới nhưng với thực lực của hắn hiện tại mà đem đi so với đám thiên kiêu Thanh Lan thành thì không hề thua kém một chút nào cả.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân đắm mình vào trong huyết hải của bản thân thì phấn khích vô cùng. Ở dưới đáy quả tim, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một trượng nóng bỏng đang vỗ nhẹ ra xung quanh cùng với ở trên cao là hai điểm sáng của Thiên Ma Thần Hỏa và Huyết Đế Mộc. Chỉ trong một thời gian ngắn tu luyện và đang ở cảnh giới thấp nhưng hắn đã thu thập được hai đại chí bảo của một phương, một cái là thần hỏa bài danh cao và một cái là vượt qua cả Thánh dược.
Và trong thời gian sắp tới, Đế Nguyên Quân sẽ gắng để kiếm được những chí bảo thuộc những thuộc tính còn lại để bổ sung đầy đủ cho Ngũ Hành Bá Thể Quyết. Đến khi đó, Đế Nguyên Quân dám chắc là chỉ cần bù đắp được phần còn thiếu này thì căn cơ của hắn sẽ bền chắc vô cùng. Tuy khó để vượt qua được căn cơ của lần tu luyện trước nhưng cũng không thua kém là bao.
Đến lúc đó, bản thân hắn dung hợp cả hai lần tu luyện thì sẽ nắm chắc được một phần nào đó.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân khi thả thần thức thăm dò vào trong điểm sáng của Huyết Đế Mộc thì bất chợt giật mình. Ở ngay dưới gốc cây, Đế Nguyên Quân mờ ảo nhìn thấy một bộ nhuyễn giáp đang trôi nổi lơ lửng với xung quanh là những đạo tinh quang của Huyết Đế Mộc thì cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn nhớ là bản thân đã thất bại khi việc ngưng luyện nhưng bộ nhuyễn giáp đó bây giờ lại lẳng lặng xuất hiện trước mắt. Cảm thấy có chút khó tin, Đế Nguyên Quân ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sự vui mừng thốt ra. “Thật không ngờ, ta dốc hết biết bao nhiêu là sức lực, biết bao nhiêu nguy hiểm để ngưng luyện. Ta ban đầu còn tưởng đã thất bại nhưng đúng là niềm vui bất ngờ?”.
“Để ta nhìn xem, khả năng của ngươi mang lại là như thế nào?”.
Đế Nguyên Quân điểm nhẹ đầu mũi chân xuống mỏm đã rồi từ từ bay lên, sau đó hắn vận chuyển Ngũ Hành Bá Thể Quyết. Thình lình, điểm sáng Huyết Đế Mộc đột nhiên ánh lên và từ bên trong nó bắn ra hàng loạt tinh quang bao phủ lấy cơ thể Đế Nguyên Quân rồi từ từ ngưng kết thành một bộ nhuyễn giáp ở bên ngoài. Dần dần, trên cơ thể hắn đột nhiên ánh lên một đạo tinh quang sáng chói thổi mạnh ra xung quanh với làn sóng sinh mệnh lực mạnh mẽ.
Nhìn thì bộ nhuyễn giáp này mềm mỏng trông không khác gì bộ y phục bình thường nhưng khi cảm nhận khả năng của nó thì Đế Nguyên Quân không khỏi há hốc mồm. Bởi vì sinh mệnh lực nó toát ra kinh khủng vô cùng, Đế Nguyên Quân cảm tưởng chỉ cần không phải vết thương lớn và không phải vết thương chí mạng thì hắn có thể hồi phục chỉ trong nháy mắt.
Cảm nhận một lúc, Đế Nguyên Quân đột nhiêu nhíu mày. Dường như hắn vừa cảm nhận được có thứ gì đó không đúng cho lắm. “Giống như Thiên Ma Khải Giáp lúc trước? Chẳng nhẽ chiến giáp được ngưng kết đơn lẻ từ công pháp đều có hạn chế rất lớn sao?”.
“Vậy thì ta phải tìm và ngưng luyện dược ba loại thuộc tính còn lại thì bộ giáp được ngưng kết sẽ trở nên hoàn mỹ nhất?”.
Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh nói. “Nếu đã thế thì ta đành phải dày công hơn nhiều rồi?”.
“À đúng rồi, bộ nhuyễn giáp này không thể không có tên được? Chi bằng đặt nó là Thanh Đế Giáp?”.
- --
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 255: Thanh Đế giáp
Chương 255: Thanh Đế giáp