Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, không biết làm thế nào với con bảo trư. Nhưng hắn cũng biết, nếu không phải nó có bản tính như thế thì vật đó cơ bản không thể rơi vào tay mình.
Vật hắn vừa lấy ra chính là thứ mà trên đường đi sang phương Đông đã được bảo trưu tìm thấy trong quán trà - Hỏa lô.
Nhìn xung quanh hỏa lô, Hạ Nhất Minh có thể thấy được hình chín con rồng khắc trên nó. Nếu như chỉ có hình dạng giống nhau, Hạ Nhất Minh cũng chẳng có gì mất bình tĩnh. Nhưng đã được bảo trư nhìn trúng thì chắc chắn nó không phải là vật bình thường.
Mức độ yêu thích của bảo trư đối với hỏa lô gần tương đương với Bách Linh Bát. Ngay cả Ngũ hành hoàn cũng không hấp dẫn được nó như vậy.
Theo thói quen của bảo trư thì chắc chắn giá trị của vật này phải hơn hẳn ngũ hành hoàn. Mà lợi hại hơn thần khí phảng chế thì chắc chắn nó phải là thần khí.
Hạ Nhất Minh nghĩ được điều này nên mới kích động đến như vậy.
Xoay hỏa lô một vòng, Hạ Nhất Minh chợt ngẩn người. Con bảo trư đang dùng hết sức ôm chặt lấy cái hỏa lô, không hề có ý định thả ra.
- Bảo trư! Ngươi xuống trước đã. - Hạ Nhất Minh cố gắng giữ nét mặt ôn hòa, nói.
Con bảo trư chẳng hề do dự, lắc lắc đầu chẳng thèm quan tâm tới Hạ Nhất Minh. Ở với nó một thời gian, Hạ Nhất Minh cũng đã hiểu rõ tính tình của nó. Nếu nó đã không chịu thì có nói thế nào cũng vô ích.
Hừ lạnh một tiếng, Hạ Nhất Minh đặt cải hỏa lô xuống đất. Nét mặt hắn dần tối lại.
Không khí xung quanh chợt có cảm giác lạnh buốt. Thân thể của con bảo trư hơi run run, đôi mắt trong veo nhìn Hạ Nhất Minh xem hắn có thật sự giận hay không.
Cuối cùng, con bảo trư buông lỏng tứ chi, hai chân sau chạm đất, đứng thẳng người dậy. Sau đó, hai chân trước của nó giơ cao cái hỏa lô lên. Thân hình mập mạp của nó lắc lư đi tới bên cạnh Hạ Nhất Minh, cọ cọ vào chân hắn.
Hạ Nhất Minh vừa buồn cười vừa tức giận cầm lấy cái hỏa lô. Con bảo trư lầm bầm vài tiếng rồi ngồi xổm trên mặt đất, vẫy vẫy cái đuôi ngắn ngủn. Nhìn biểu hiện có thể thấy nó đang cố tình hờn dỗi.
Bất đắc dĩ, hắn thở dài một tiếng. Con bảo trư quá thông minh, so với người bình thường còn có phần hơn. Lại thêm hình dạng của nó vô cùng đáng yêu nên đi tới đâu cũng được mọi người yêu thích.
Hắn đưa tay ôm con bảo trư vào lòng, nó liền xoay đầu ra vẻ đang giận dỗi. Nhưng đôi mắt của nó vẫn liếc sang theo dõi cử động của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Nhóc con! Thứ này có thể chính là thần khí. Ngươi có muốn xem uy lực của nó hay không?
Con bảo trư liền quay ngoắt đầu lại, hai mắt sáng lên, đưa cái mũi dũi dũi lên mặt Hạ Nhất Minh.
Đây là cách mà nó biểu hiện tình cảm thân thiết của mình. Hạ Nhất Minh cười to sau đó đặt nó xuống đất. Hắn nhắm hai mắt lại, thử đem chân khí quán nhập vào trong hỏa lô.
Con bảo trư nhận thấy sự nghiêm túc của Hạ Nhất Minh liền ngoan ngoãn nấp dưới chân hắn. Đôi mắt trong veo của nó chăm chú nhìn cái hỏa lô như đang chờ xem sự thay đổi.
Chân khí của Hạ Nhất Minh từ trong cơ thể ồ ạt tràn vào trong hỏa lô. Nhưng cho dù chân khí của Hạ Nhất Minh có nhiều đến mấy thì cái hỏa lô vẫn giống như một cái động không đáy, chẳng hề có tí phản ứng.
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, thôi không dồn chân khí vào nữa. Từ dưới chân hắn phát ra tiếng lầm bầm của con bảo trư. Hạ Nhất Minh nhìn xuống thấy ánh mắt của nó liền xấu hổ, nói:
- Chờ một chút. Sẽ được ngay thôi.
Con bảo trư nửa tin nửa ngờ trước lời hứa hẹn của hắn. Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn nó một cái rồi quay người lại chăm chú nhìn cái hỏa lô trong tay.
Sau lần thử vừa rồi, Hạ Nhất Minh có thể xác định với khả năng của hắn, nếu không dùng đại khảm đao thì không thể phá hủy được nó. Như thế hắn hoàn toàn thoải mái mà chẳng cần phải lo lắng.
Đặt cái hỏa lô chắc chắn trên mặt đất, Hạ Nhất Minh rùn người xuống, khí thế toàn thân tăng lên nhanh chóng.
Lúc này, ánh mắt của con bảo trư vô cùng háo hức, tin vào lời nói của hắn thêm một chút.
Cùng lúc đó, hai tay Hạ Nhất Minh bắt chéo, kết thành một thủ ấn huyền ảo. Trong bàn tay hắn như có một tia lửa lấp lóe. Mà đốm lửa đó lại ẩn chứa năng lượng nhiều đến mức khó tin.
Hạ Nhất Minh nghiêm nghị đưa ngọn lửa đó vào trong hỏa lô.
Trong lòng hắn hết sức hồi hộp. Nếu với phương pháp khống hỏa mà hắn vừa học được vẫn không thể đốt được hỏa lô thì hắn cũng cảm thấy bất lực.
Lúc đó thì cho dù cái hỏa lô này có là thần khí Cửu Long lô trong truyền thuyết thì đối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt. Đã không thể sử dụng và điều khiển được hỏa lô thì cho dù nó có bao nhiêu bí mật cũng chẳng khác gì một cái hỏa lô bình thường.
Sau khi hỏa quang chạy quanh hỏa lô một vòng, bất chợt, ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi nhấp nháy, trong lòng hắn cảm thấy vui sướng.
Trong quá trình điểu khiển hỏa lực, hắn có thể cảm nhận được luồng hỏa quang đã có một chút đột biến. Một nguồn năng lượng nào đó của hỏa lô như được kích thích bắt đầu nhúc nhích.
Mặc dù còn chưa thể không chế được nguồn năng lượng đó, nhưng Hạ Nhất Minh cũng có thể cảm nhận được nguồn năng lượng này rất nhiều và mạnh.
Đối diện với nó, Hạ Nhất Minh có cảm giác bản thân thật quá bé nhỏ. Lúc này, hắn đã là cao thủ tam hoa, đứng trên thế giới cũng được coi như là nhân vật hàng đầu. Nhưng đứng trước nguồn năng lượng đó hắn không hề có một chút suy nghĩ phản kháng.
Vừa mới đưa tinh thần tiếp xúc với nó, nhất thời trong lòng Hạ Nhất Minh như bị một nhát búa đánh trúng. Cảm giác giống như bị một ngọn núi cao từ trên trời rơi xuống khiến cho hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
Một tiếng hô lớn từ trong miệng Hạ Nhất Minh phát ra. Hắn quăng ngay hỏa lô trong tay chẳng khác gì ném đi một củ khoai lang nóng.
Sau đó, hắn thở dồn dập nhưng trong lòng lại rất vui sướng.
Con bảo trư bị tiếng hét của hắn làm cho hoảng sợ. Sau đó, nó chạy nhanh ra ngoài, ôm cái hỏa lô tới trước mặt Hạ Nhất Minh.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh lại cầm hỏa lô lên. Hắn xoa xoa cái đầu của con bảo trư, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
Sau khi đã ổn định tâm tình, hắn có chút nửa mừng nửa lo.
Cảnh tượng vừa xong cho thấy cái hỏa lô này hoàn toàn không bình thường. Cho dù nó không phải là thần khí Cửu Long lô nhưng cũng chẳng tầm thường. Chỉ có một điều đó là nó ẩn chưa uy lực quá mạnh. Với thực lực của hắn mà muốn điều khiển nó vẫn là quá sức.
Khi đang vọng tưởng định khống chế nguồn năng lượng đó thì nó nhanh chóng bộc phát, thiếu chút nữa thì làm cho hắn bị trọng thương.
Cũng may hắn phản xạ rất nhanh, ném nó ra ngoài. Nếu chỉ để thêm một chút nữa, cho dù là thân thể hắn không có việc gì, nhưng áp lực tinh thần của đủ để cho bản thân không gượng dậy nổi.
Nhìn thấy cánh cửa kho báu trước mắt mà không thể chạm tới đúng là quá khó chịu.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh sực nảy ra một ý. Nếu không thể điều khiển thì thử dẫn dắt nó xem thế nào.
Hắn liền nhanh chóng tập trung tinh thần từ từ gạt bỏ hình ảnh đáng sợ trong đầu. Để những thứ đó ám ảnh đối với người tu luyện hoàn toàn không phải là chuyện tốt.
Nhanh chóng tụ tập chân khí, Hạ Nhất Minh liên tục tạo ra những thủ ấn kỳ dị phía trên hỏa lô. Luồng hỏa quang nhanh chóng xuất hiện, nhưng lúc này uy lực đã giảm đi rất nhiều.
Hạ Nhất Minh cũng không dám chống lại nguồn năng lượng từ trong hỏa lô nữa. Hắn từ từ đưa một chút chân khí vào trong đó, định sử dụng thủ pháp tứ lạng bạt thiên cân để dẫn dặt nguồn năng lượng của hỏa lô xuất hiện, xem uy lực của nó như thế nào.
Từ từ, hắn bắt đầu dẫn luồng hỏa quang vào bên trong hỏa lô.
Một lúc sau, hắn lại cảm nhận được nguồn năng lượng khủng bố, khiến cho người ta sợ hãi.
Nhưng nguồn năng lượng đó lại không bị dẫn ra ngoài giống như suy nghĩ của Hạ Nhất Minh. Cơ bản nó chẳng hề có chút phản ứng nào hết. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hắn cảm nhận được luồng hỏa quang của mình giống như chui vào trong một biển lửa, ngay cả chút dao động cũng nhanh chóng biến mất.
Đến đây thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng còn biện pháp nào nữa.
Hắn xoay đầu nhìn đôi mắt trong veo của con bảo trư mà không nghĩ ra được cách nào.
Thở dài một cái, trong lòng thầm kêu khổ. Không ngờ được nguồn năng lượng này lại quá cao ngạo như thế.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từ nguồn năng lượng phát ra một chút khí thế cao ngạo tựa như bản thân nó có linh tính.
Khi Hạ Nhất Minh không động tới, cơ bản nó cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng khi Hạ Nhất Minh có ý định không chế, nó liền nhanh chóng phản kích. Còn khi hắn định dẫn dụ thì nó chẳng khác nào một con viễn cổ cự thú, chẳng thèm chú ý tới con kiến hôi trước mắt.
Giơ cái hỏa lô lên đỉnh đầu, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng cảm khái. Không hổ là thần khí. Mang thứ này bên người chẳng biết là họa hay phúc nữa.
Đột nhiên, từ trong đan điền hỗn độn của Hạ Nhất Minh chợt dao động. Một nguồn lực lượng mạnh mẽ không kém cũng bắt đầu trỗi dậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 396: Thần khí?
Chương 396: Thần khí?