Khóe môi Đinh Hạo cong lên, khinh thường nói:
- Thân phận như sư thúc lén lút núp trong đại điện cùng Lư Bằng Phi diễn trò hề, bày ra cái tròng thấp kém hợp sức gài bẫy đối phó đệ tử bình thường như ta. Lỗ Kỳ sư thúc, người thật là càng ngày càng tiến bộ.
- Càn rỡ, ngươi dám nói kiểu đó với bản tọa!
Lỗ Kỳ dễ bị chọc giận, dừng một chút, cười lạnh nói:
- Đinh Hạo, tuổi ngươi còn nhỏ đã tâm ngoan thủ lạt, tàn sát đồng môn, làm sao Vấn Kiếm tông chứa chấp ngươi được? Bổn tọa chính mắt nhìn thấy ngươi giết chết Trương Văn Chiêu và Điền Hoành, ngươi còn lời gì để nói?
- Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên là không lời nào để nói.
Đinh Hạo vẫn thản nhiên, chậm rãi nói:
- Nhưng Lư Bằng Phi xem bọn họ như vật hy sinh đẩy ra cho ta giết, nếu ta không giết thì thật có lỗi với lòng tốt của hắn.
Từ sau khi Lỗ Kỳ xuất hiện Đinh Hạo ra vẻ bình tĩnh khó nhìn thấu, không có vẻ gì là kinh hoàng, tức giận như người ta nghĩ.
- Đinh Hạo, ngươi đang nói bậy bạ cái gì?
Người Lư Bằng Phi đẫm máu, cực kỳ chật vật đứng sau lưng Lỗ Kỳ. Mặt Lư Bằng Phi đỏ ửng hét với Đinh Hạo.
Bây giờ có thực lực của Lỗ Kỳ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh, chống lại áp lực khí thế liên miên từ Đinh Hạo, Lư Bằng Phi lại đứng dậy. Lư Bằng Phi nghe Đinh Hạo vạch trần tâm kế của mình, gã vừa kinh vừa giận hét to tiếng.
Lư Bằng Phi không muốn thừa nhận trước mặt nhiều người là gã cố ý khiến hai thân tín chịu chết.
- Dám làm không dám nhận, xem ra ngươi vẫn như trước kia, không tiến bộ gì. Tiếp tục quỳ đi.
Đinh Hạo liếc Lư Bằng Phi, đạp một cái, khí thế càng khủng khiếp hơn lại ùa tới.
Mọi người ngơ ngác.
Không ai ngờ khí thế của Đinh Hạo tiếp tục tăng lên, chẳng lẽ hắn chỉ dựa vào khí thế giết nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu không phải mức độ mạnh nhất của hắn?
Không ai ngờ sau khi đệ tử tam đại Vấn Kiếm tông Lỗ Kỳ có thực lực khủng khiếp xuất hiện nhưng Đinh Hạo vẫn mạnh mẽ đến vậy, chủ động ra tay khiêu khích.
Rốt cuộc Đinh Hạo có cái gì để dựa vào?
- To gan! Ngươi dám càn rỡ trước mặt bổn tọa?
Lỗ Kỳ cười nhạt, cũng bùng phát khí thế của mình.
Thật là không biết sống chết, Đinh Hạo dám kiêu ngạo như vậy trước mặt gã. Đinh Hạo không biết chữ chết viết như thế nào!
Nhưng giây tiếp theo Lỗ Kỳ biến sắc mặt.
Lỗ Kỳ khó tin phát hiện gã bùng nổ khí thế thoạt trông vô cùng hùng hồn nhưng trước khí thế của Đinh Hạo thì như nước sôi tạt vào tuyết, khi va chạm liền tan thành mây khói, hoàn toàn bị hắn áp chế.
Răng rắc!
Lỗ Kỳ bị buộc lùi lại một bước, đạp vỡ sàn đá.
Thanh âm này rất nhỏ nhưng lọt vào tai đám người lại vang rõ to như trời sụp đất nứt, chấn màng tia ù vang, hoa mắt. Ai nấy trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng không thể nghĩ ra từ nghĩ hình dung nỗi lòng giật mình.
Lỗ Kỳ sư thúc... Lùi một bước?
Đối mặt đệ tử tam đại hạch tâm của tông môn, một cường giả cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh, thiếu niên vốn nên là kẻ yếu vậy mà dễ dàng chiếm ưu thế?
Không ai hiểu nổi điều mình trông thấy, bao gồm Lỗ Kỳ.
Sau lưng Lỗ Kỳ có tiếng vật nặng đập xuống đất. Giây trước Lư Bằng Phi còn tự cho là đại cục đã định giờ đây lại bị đè quỳ xuống. Lư Bằng Phi ngây ngốc, biểu tình ba phần khó tin, bảy phần kinh hoàng.
- Lỗ Kỳ, ngươi tự biến hay để ta đánh xíu ném ra ngoài?
Đinh Hạo lộ biểu tình mất kiên nhẫn, tia sáng lạnh chợt lóe, ánh mắt hắn từ thản nhiên chợt biến sắc bén khiếp người.
Lỗ Kỳ cho rằng gã nghe lầm:
- Ngươi... Ngươi nói gì?
Trong đám người vang tiếng hút ngụm khí lạnh.
Đinh Hạo quá cuồng vọng rồi, không lẽ... Thực lực của hắn đã đột phá đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh? Nếu không thì làm sao Đinh Hạo dám kiêu căng như vậy? Nhưng thăng cấp Tiên Thiên Võ Tông cảnh trong nửa năm thì quá ly kỳ, dù là thiên tài giỏi nhất trong lịch sử Vấn Kiếm tông cũng không có tốc độ tu luyện kiểu đó.
Đinh Hạo mỉa mai nói:
- Ta sẽ chịu trách nhiệm điều mình làm, tự đi Chấp Pháp Đường tông môn thỉnh tội. Nhưng Lỗ Kỳ, cái loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi không có tư cách chỉ trích ta, vậy nên nhân lúc ta chưa đổi ý hãy... Cút!
Đinh Hạo không để đệ tử tam đại chân truyền Lỗ Kỳ vào mắt.
Từ đại tái năm viện lần đầu thì Lỗ Kỳ đã không để lại ấn tượng tốt cho Đinh Hạo. Sau đó trong rèn luyện lần đầu, Lỗ Kỳ vì nịnh nọt Mục Thiên Dưỡng không phân trái phải hạ sát thủ với Đinh Hạo đã định hai người sẽ đứng đối lập.
Huống chi nói chuyện thiếu niên thợ săn Trương Phàm nếu không có bóng Lỗ Kỳ đứng sau lưng thì đánh chết Đinh Hạo cũng không tin. Đối với kẻ địch, Đinh Hạo tuyệt đối không nhân nhượng. Nếu không phải hôm nay thời cơ chưa chín muồi thì Đinh Hạo rất muốn giết luôn Lỗ Kỳ.
- Ha ha ha ha ha ha! Hay, háy cho cuồng đồ. Trước tiên giết đồng môn rồi nhục nhã trưởng bối, không có giáo dục, thật là tội không thể tha. Cũng được, hôm nay ta giết ngươi xem như thanh lý môn hộ!
Lỗ Kỳ tức giận người run rẩy, giận dữ bật cười, râu đen bay bay. Lỗ Kỳ trợn trừng mắt, toàn thân lấp lóe huyền khí vàng, sát khí phun ra.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Không cút đúng không? Muốn khoe khoang uy phong sư thúc tại đây? Được, là ngươi tự tìm!
Đinh Hạo lấy ngọc bàn màu xanh ra khỏi ngực.
kiếm khí sắc bén không gì sánh được bắn ra từ Thanh Ngọc Thạch Bàn, như tia chớp rạch phá không gian. Không có ngôn ngữ nào để hình dung kiếm khí đó nhanh và sắc bén. Mọi người cảm thấy trước mắt trắng xóa như ngân hà chín tầng trời nghiêng ngả.
Lỗ Kỳ hộc máu văng ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đệ tử tam đại chân truyền Lỗ Kỳ cao cao tại thượng bay đường vòng cung rớt xuống đất, tay chân co giật nhìn hằm chằm Đinh Hạo. Lỗ Kỳ xỉu.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm, Đinh Hạo đi qua xách cổ áo Lỗ Kỳ lên, vung tay. Đinh Hạo ném cường giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh Lỗ Kỳ sang một bên.
Mọi người ngây như phỗng.
Quả thực chính là... Vô pháp vô thiên.
Đinh Hạo nghĩ sao mà làm như vậy?
Chỉ vì trút giận cho đám người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ sao? Làm như vậy có đáng giá không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 319: Đinh Hạo vô pháp vô thiên
Chương 319: Đinh Hạo vô pháp vô thiên