Bàn tay Đinh Hạo phủ băng giá lại ấn trán Lư Bằng Phi.
Lạnh lẽo đủ phá hủy sự sống xâm nhập vào người Lư Bằng Phi, điên cuồng phá hư, cắn nuốt sự sống của gã. Nỗi sợ hãi chưa từng có tràn ngập trong Lư Bằng Phi.
Lư Bằng Phi khó tin hỏi:
- Tại... Tại sao?
Đinh Hạo lạnh nhạt nói:
- Dù ngươi không nói thì ta cũng có cách tìm ra hắn, hơn nữa... Ta ghét bị người uy hiếp.
Sương lạnh trên tay Đinh Hạo tràn ngập toàn thân Lư Bằng Phi, băng tầng xinh đẹp mà trí mạng đóng băng đệ nhất đại tái năm viện ba quý.
Lư Bằng Phi với tư thế quỳ dưới đất kết thúc sinh mạng.
Làm xong tất cả Đinh Hạo khẽ thở dài, phủi tro bụi trên vai, tiêu sái xoay người. Đinh Hạo mỉm cười đi hướng đám người Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ, Lý Y Nhược. Đinh Hạo nắm tay cô bé Cao Tuyết Nhi, nghênh hướng mặt trời đi sâu vào Vấn Kiếm tông.
Đinh Hạo biến mất trong tầm mắt của mọi người.
* * *
Đinh Hạo không bỏ trốn.
Đinh Hạo đưa cô bé Cao Tuyết Nhi vào khu bần dân sau núi xong trở lại trước núi, nhà đá sân số tám ngày xưa hắn ở.
Sau này trong khoảng thời gian dài Đinh Hạo ít khi ra khỏi phòng.
Cao tầng tông môn giữ im lặng chuyện này. Đinh Hạo vi phạm môn quy, giết hại đồng môn, nhục nhã trưởng bối nhưng Vấn Hình Đường không bắt giam, trừng phạt hắn làm nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
Có người suy đoán có lẽ vì giữa cao tầng Vấn Kiếm tông sinh ra tranh chấp làm sao trừng phạt Đinh Hạo nên mới kéo dài như vậy. Dù sao Đinh Hạo biểu hiện ra thực lực chứng minh thiên phú của hắn là thiên tài siêu đẳng, tông môn phải cẩn thận giải quyết.
Nhưng nếu Đinh Hạo giết người xong mà bỏ trốn sẽ bị cao thủ Vấn Kiếm tông lùng bắt ngàn dặm, không chút nương tình.
Thật ra lý do cao tầng Vấn Kiếm tông im lặng giống như mọi người suy đoán.
Đương nhiên cường giả tông môn im lặng không có nghĩa là toàn bộ Vấn Kiếm tông bình tĩnh, trái ngược lại là những người có mặt hoặc không chứng kiến cuộc chiến đó vẫn rung động vì hàng loạt hành động của Đinh Hạo.
* * *
Tử Sam Nam Viện.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng ngồi trong nhà đá.
Trước mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng đặt một khối đá tỏa ánh sáng trắng.
Khối đá bạch ngọc thượng đẳng sáng bóng, trơn trượt như tờ giấy trải ra. Tay Cuồng Nhân Lữ Cuồng cầm trường đao, gã cúi đầu suy tư cái gì. Một lúc sau, cổ tay Cuồng Nhân Lữ Cuồng rung lên, lấy đao làm bút chậm rãi khắc một chữ trên khối đá.
Cuồng.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhìn chằm chằm chữ này, biểu tình hơi phức tạp.
Cho đến này Cuồng Nhân Lữ Cuồng nghĩ làm việc không quan trọng bề ngoài, chỉ cầu bản tâm, khinh thường nịnh hót giả dối. Cuồng Nhân Lữ Cuồng cho rằng chỉ có gã mới xứng với chữ cuồng. Trước đó Cuồng Nhân Lữ Cuồng cho rằng Đinh Hạo là người chỉ biết người.
Nhưng bây giờ...
- Cuồng, cái gì gọi là cuồng? Vui cười tứcgiận mắng là cuồng? Miệt thị lễ giáo là cuồng? Làm theo ý mình là cuồng? Đều không phải. Giận dữ rút kiếm vì bằng hữu, nhiệt huyết trong lòng không giảm sát ý. Kiếm phong chỉ hướng tuyệt không lùi bước, có cái nên làm có việc không nên làm. Giống như Đinh Hạo mới là cuồng thật sự.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng cảm thấy sống vài chục năm đã uổng phí.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng dùng đao như bút xẹt xẹt khắc chữ Đinh Hạo lên mặt sau khối ngọc.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhìn ba chữ kia, một lúc sau gã khẽ thở dài. Cuồng Nhân Lữ Cuồng vỗ một chưởng đánh nát khối đá.
Từ này Cuồng Nhân Lữ Cuồng thay đổi hoàn toàn, thu lại vẻ cuồng, biến kiệm lời, im lặng, chẳng qua thần vận đao pháp của gã càng điên cuồng tùy tiện.
* * *
Trong rừng cây yên tĩnh, chạc cây xanh biếc, cành mềm mại.
Hai thân hình yểu điệu vai kề vai đi cùng một chỗ, im lặng thật lâu.
Chính là Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.
Mộ Dung Yên Chức bỗng ngừng lại, khẽ thở dài:
- Hắn đã trở về, như chúng ta phỏng đoán, nửa năm qua thực lực của hắn cường đại đến mức chúng ta không tưởng tượng nổi. Loại người này chính là thiên tài.
Thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức diện mạo bình thường, mắt thất thần nhìn nhánh cây bị gió xuân thổi.
Ngọc Giác Dao cười tủm tỉm loay hoay mái tóc dài của mình, nói:
- Hì hì, Yên Chức sư tỷ nói thật đi, tỷ sớm thích Đinh sư huynh rồi đúng không?
Mộ Dung Yên Chức cáu kỉnh nói:
- Tiểu cô nương, tự hỏi ngươi trước đi.
- Biết làm sao? Khi đó người ta cũng vì tình thế bất đắc dĩ, thân thể băng thanh ngọc khiết bị Đinh sư huynh nhìn hết, sờ khắp nơi.
Đôi mắt to của Ngọc Giác Dao đưa làn thu ba.
Nhớ lại ngày đó trong di tích thượng cổ tông môn Tây Nham sơn mạch, hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao cảm thấy đỏ mặt tía tai, tim đập nhanh.
Mộ Dung Yên Chức đổi đề tài, biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Phải rồi, kêu ngươi tìm tin tức có kết quả chưa? Lần này tông môn định xử lý Đinh sư huynh như thế nào?
- Bây giờ rất khó nói, Đinh sư huynh gây họa lớn, Lư Bằng Phi không phải người khác. Lư Bằng Phi là đệ nhất đại tái năm viện ba lần, được mấy trưởng lão tông môn xem trọng, nghe nói đã được một đại phái hệ trong đệ tử tam đại hạch tâm thu làm vòng ngoài. Bây giờ phe kia rất tức giận, buộc tông môn phạt Đinh sư huynh theo môn quy.
Ngọc Giác Dao tức giận chu môi nói:
- Bao gồm ca ca của ta cũng nói năng cẩn thận chuyện này, cao tầng còn chưa quyết định xong.
Mộ Dung Yên Chức gật đầu, mặt mày ưu sầu nói:
- Tin tức ta nghe được giống như ngươi, chuyện này không đơn giản là xúc phạm môn quy mà biết thành chỗ cho các thế lực đại phái hệ trong tông môn đấu sức. Đây không phải tin tức tốt cho Đinh sư huynh.
Ngọc Giác Dao nói:
- Nếu chuyện đó là thật thì có lẽ Đinh sư huynh sẽ thoát kiếp nạn này.
Mộ Dung Yên Chức hỏi:
- Ý ngươi nói đến Khí sư tổ?
Ngọc Giác Dao nói:
- Ừm! Có người bảo Đinh sư huynh là người Khí sư tổ chọn.
Mộ Dung Yên Chức nói:
- Nếu vậy thì tốt nhất, nhưng chúng ta không thể ký thác sinh mạng Đinh sư huynh vào tin đồn hư ảo đó. Giác Dao, hai chúng ta phải dốc hết sức, dùng mọi thủ đoạn bảo vệ Đinh sư huynh!
Ngọc Giác Dao hứa hẹn:
- Khi trở về ta sẽ lại năn nỉ ca ca không thích nói chuyện kia. Hừ, mặc kệ thế nào, ca ca phải trông nom chuyện này!
Mộ Dung Yên Chức nói:
- Ừm! Tốt, ta cũng quay về, cố gắng thuyết phục mẫu thân đứng ra nói lời công bằng.
Hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao bàn bạc một lúc, trao đổi tin tức, khích lệ nhau xong vội vàng ra khỏi rừng cây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 321: Dư âm, lòng người
Chương 321: Dư âm, lòng người