TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 336: Bái sư

Trừ Đinh Hạo ra những người khác rùng mình.

Người nói chuyện là chưởng tọa Thiên Kiếm phong hiện thời đứng đầu lục phong lục tọa, có quan hệ sư đồ với chưởng tọa Thiên Kiếm phong tiền nhiệm. Trong giọng nói của người đó tràn ngập địch ý.

Khí Thanh Sam cười quái dị, khinh thường nói:

- Đường Phật Lệ, không phục đúng không? Năm đó lão tử giết sư phụ khi sư diệt tổ, không đi chính đạo của ngươi chỉ dùng một kiếm. Ha ha, nếu ngươi cảm thấy cánh đã cứng rắn thì cứ thử xem, xem kiếm của lão tử còn sắc bén như năm xưa không!

Thì ra tên chưởng tọa hiện thời của Thiên Kiếm phong là Đường Phật Lệ.

Một cái tên kỳ lạ.

Đinh Hạo quỳ trong đám người người, im lặng, trong lòng rất ngạc nhiên.

Bí mật tông môn bị năm tháng phủ bụi hé lộ trong vài đoạn thoại ngắn ngủi, như cổ tích lắng đọng bị gió thổi tấm mành lộ ra vết tích.

Trươc kia Đinh Hạo chỉ biết Khí Thanh Sam có địa vị rất đặc biệt trong Vấn Kiếm tông nhưng không ngờ sẽ đặc biệt đến như vậy. Chẳng những Khí Thanh Sam không mời mà đến, tự tiện xông vào Vấn Hình Đường không bị phạt, mấy chục năm trước giết chưởng tọa tiền nhiệm của Thiên Kiếm phong mà vẫn thoải mái sống đến bây giờ, thật khó tin.

Nhưng lão quái vật Khí Thanh Sam ăn nói quá thô bạo, nghe như tên côn đồ, không chút phong độ tiền bối cao nhân.

Đối diện Khí Thanh Sam châm biếm, Đường Phật Lệ là đứng đầu Thiên Kiếm phong, trong ngày thường giậm chân một cái rung chuyển Vấn Kiếm tông giờ thì im lặng thật lâu, dường như đang đắn đo điều gì.

Cuối cùng trong đoàn sáng vang tiếng hừ lạnh, ánh sáng chợt lóe, đoàn sáng đại biểu Thiên Kiếm Phong biến mất trước.

Vài người lộ biểu tình thất vọng.

Ngay cả Đường Phật Lệ là chưởng tọa Thiên Kiếm phong cũng không thể ngăn cản lão quái vật nổi điên thì tiếp theo dùng ngón chân nghĩ cũng biết Ẩn Kiếm Phong mở ra, Đinh Hạo nổi lên là chuyện không thể ngăn cản.

Ánh mắt Khí Thanh Sam lại nhìn hướng Đinh Hạo.

Trong ánh mắt Khí Thanh Sam có khen ngợi.

Khí Thanh Sam ợ lên, thổi râu trừng mắt mắng:

- Tiểu tử to gan nhà ngươi giết người phóng hỏa, chuyện gì cũng dám làm? Sao ngươi to gan quá vậy? Không sợ chết sao?

Đinh Hạo oan ức nói:

- Ta có giết ngươi nhưng phóng hỏa bao giờ?

Khí Thanh Sam cười mắng:

- Tiểu tử còn chối? Năm ngày trước trong rừng cây ao cốc cách sơn môn bốn trăm dặm một ngọn lửa đốt trọi cây cối ba mươi dặm, không phải ngươi đốt lửa thì là ai?

Đinh Hạo ngây người:

- A!

Đinh Hạo bản năng muốn giải thích nhưng nghĩ lại trong rừng cây ao cốc cách sơn môn bốn trăm dặm chẳng phải là nơi Đinh Hạo cùng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng chiến đấu vào năm ngày trước sao? Lúc đó Đinh Hạo và người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng phóng ra lực lượng lửa thật sự đốt rừng, nhưng làm sao lão quái vật Khí Thanh Sam biết chuyện này?

- Ha ha ha ha ha ha! Đừng suy nghĩ tại sao lão biết chuyện này. Tiểu tử, ngươi làm chuyện gì lão nhân ta cũng biết hết.

Khí Thanh Sam đắc ý ợ lên, nói:

- Như thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Ngươi đã theo lão nhân ta học một chiêu kiếm thức, xem như nửa đệ tử. Hay là hôm nay bái hẳn vào môn hạ của lão nhân ta đi.

Đinh Hạo nghi hoặc hỏi:

- Sao biến đổi nhanh vậy? Lúc trước trên đỉnh núi lão nhân ngài chết sống không chịu nhận ta làm đồ đệ.

Trong đám người chỉ có La phong chủ là hết sức suy nghĩ cho Đinh Hạo, khuyên nhủ hắn mau đồng ý:

- Đinh Hạo, ngươi còn do dự cái gì? Khí sư thúc là đệ nhất cao thủ hiện nay trong tông môn, thân phận vô cùng tôn quý, không biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn bái vào môn hạ của ngài.

Ngọc Công Tử nghĩ đến điều gì, cắn răng, biểu tình dứt khoát đứng dậy,

Ngọc Công Tử cất cao giọng:

- Đinh Hạo, ngươi suy nghĩ cho kỹ. Tuy Ẩn Kiếm Phong có địa vị đặc biệt trong Vấn Kiếm tông nhưng hữu danh vô thực, không nắm quyền lớn như Vấn Hình Đường của ta. Đinh Hạo, ngươi là người hiện thực, đừng vì ham muốn hư danh mà lựa chọn sai lầm.

Ngọc Công Tử có chút can đảm, trong tình thế hiện nay dám lên tiếng giành Đinh Hạo với Khí Thanh Sam.

Không ai phát hiện Ngọc Công Tử thở phào như trút gánh nặng, gã cược Khí Thanh Sam sẽ không so đo với tiểu bối như gã, may mắn gã cược đúng.

Lão quái vật Khí Thanh Sam liếc Ngọc Công Tử, gật gù không nói.

Khí Thanh Sam nhìn Đinh Hạo, nói:

- Trước khác, nay khác. Khi đó lão nhân ta không tiện thu đồ đệ, hiện tại có thể. Tiểu tử, lão nhân ta hiếm khi mở miệng, ngươi còn do dự cái gì?

Mọi ánh mắt tập trung vào Đinh Hạo, tiếng hít thở dồn dập.

Đệ tử ký danh nho nhỏ quyết định ảnh hưởng thế cục Vấn Kiếm tông, ý nghĩa từ nay hắn một bước lên mây, thành một trong mấy người có quyèn thế nhất Vấn Kiếm tông.

Đinh Hạo không do dự quá lâu.

Lúc này nếu không bái sư thì đúng là ngốc nhất đời. Hai chân Đinh Hạo quỳ xuống trước mặt lão quái vật Khí Thanh Sam, cung kính hành lễ lớn bái sư ba quỳ chín lạy.

Đinh Hạo cao giọng nói:

- Đệ tử Đinh Hạo bái iến sư tôn!

- Tốt! Ha ha ha ha ha ha! Tốt lắm! Khí Thanh Sam ta cuối cùng lại có đồ đệ!

Lão quái vật Khí Thanh Sam cười dài, tiếng cười như thần lôi quanh quẩn trong đại điện.

Khí thế khiến người sợ hãi thoáng chốc lấp đầy không gian đại điện.

Cao thủ như Ngọc Công Tử, La phong chủ kiềm không được bịt tai. Mọi người cảm thấy như con thuyền trong bão biển, tùy thời bị lật tung trong tiếng cười kia.

Đinh Hạo không thể không vận công chống đỡ sóng âm tiếng cười đáng sợ.

Lúc này thể hiện rõ thực lực mọi người trong đại điện cao thấp thế nào.

Trầm Khổ là người biểu hiện vất vả trong đám người, trán ướt đẫm mồ hôi, mặt tái nhợt lảo đảo, khóe môi tràn tơ máu. Ánh mắt Trầm Khổ gian nan lướt qua mọi người, phát hiện La phong chủ, Ngọc Công Tử biểu hiện dễ dàng nhất, hai tay bịt tai hơi nhíu mày. Những người khác nhiều ít biểu tình đau khổ.

Khi Trầm Khổ nhìn Đinh Hạo thì con ngươi co rút.

Trầm Khổ tưởng tượng kẻ thực lực lẽ ra thấp hơn gã nhiều, hơi đáng ghét thế nhưng nhẹ nhàng hơn gã, chỉ hơi đỏ mặt. Không lẽ lão quái vật Khí Thanh Sam lúc thoải mái cười không quên bảo vệ đồ nhi của mình?

Đọc truyện chữ Full