Đưa mắt nhìn ra ngoài cổng lớn, lão giả nhìn thấy bóng dáng của một nam tử trẻ tuổi cũng đang đứng ở đó nhìn mình. Bất giác, ánh mắt lão giả có chút kinh ngạc, lão không ngờ được là Mạc Anh Nghiêm trong mắt lão đã là một tiên kiêu rất có tiềm lực nhưng người trẻ tuổi đang đứng ngoài xa lại khiến lão cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Đưa mắt nhìn và đánh giá Đế Nguyên Quân một lúc, ánh mắt lão bỗng nhiên trầm xuống rồi lên tiếng. “Ngươi chính là người đã giết chết Mạc Anh Nghiêm?”.
Không đợi Đế Nguyên Quân lên tiếng trả lời, La Thiên đứng ở trong chính điện nhanh chóng lao ra ngoài và quát lớn một tiếng. “Nguyên Quân công tử, ngươi nhanh rời khỏi đây? Nơi này giao cho ta giải quyết”.
“Hồ nháo?”. Lão giả bộc phát khí tức của bản thân lên đến đỉnh điểm rồi mạnh chân giẫm xuống một cái khiến cả La phủ phải run lên một cách kịch liệt và bắn ra một đạo kình khí đánh bay La Thiên ra xa. “La gia chủ, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn một chút đi thì hơn?”.
Nhìn La Thiên thân trọng thương đứng dậy thì Thanh Lương các chủ và mười vị trưởng lão đã nhanh chóng xông về phía hắn nhưng đều đã bị La Thiên ngăn lại và chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, nói lớn. “Nhanh bảo hộ cho Nguyên Quân công tử rời đi?”.
Tiếp đó, La Thiên bộc phát khí tức Thiên Địa cảnh đại viên mãn ra ngoài rồi bước từng bước nặng nề đi về phía trước khiến mặt đất dưới chân hắn hiện lên những vết nứt lan tràn.
Đứng chắn ở trước mặt đám người, La Thiên dáng vẻ bá đạo và không hề sợ hãi đối mặt trực tiếp với Ngạn Tương Môn lão giả rồi lên tiếng. “Dám ra tay ở trong thành, ngươi không sợ thành chủ đến đây trách phạt?”.
“Haha…”. Lão giả nghe thấy vậy rồi phá lên cười lớn một tiếng rồi nhìn La Thiên với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, nói. “La gia chủ, ngươi nghĩ ta đến đây mà không có sự chuẩn bị gì sao?”.
Lời nói vừa dứt, lão giả vung tay một cái thì ở trên lòng bàn tay bỗng xuất hiện một cái mai rùa rồi thình lình bay lên cao và nhanh chóng hóa thành một tòa trận pháp bao trùm lấy toàn bộ La phủ.
Cùng lúc này, toàn bộ đệ tử La phủ cảm nhận được khí tức của trận pháp và một cỗ nguy cơ vô cùng to lớn đang hiện hữu thì không một chút sợ hãi liền phá quan và không ngại nguy hiểm xông ra ngoài. Gần một ngàn đệ tử đứng xếp thành nhiều hàng bao trùm ở khu vực xung quanh và sẵn sàng liều mình bất kể lúc nào.
Nhìn cả ngàn người La gia đứng vây quanh và ánh mắt họ tràn đầy sự địch ý. Lão giả đưa mắt nhìn liếc qua xung quanh rồi gật đầu khen ngợi, nói. “Đúng là đáng khen, ta không ngờ La gia các ngươi lại đồng lòng đến mức như vậy?”.
“Nhưng chỉ với chừng đó mà muốn ngăn cản ta? E là không thể được?”.
Chứng kiến một màn này, La Thiên không thể ngờ được mà run nhẹ một cái. Ánh mắt hắn nhìn lên tòa trận pháp thì lạnh giọng thốt ra. “Ngươi…”.
“Ta như thế nào?”. Lão giả cười hằn một tiếng, nói tiếp. “Ban đầu, ta không thấy tên tiểu tử đó nên mới không muốn ra tay với các ngươi? Nhưng các ngươi đừng quên, ta là Tinh Cực cảnh cường giả, các ngươi nghĩ chỉ mười hai người Thiên Địa cảnh cao tầng và đám đệ tử Ngưng Hải cảnh này có thể ngăn cản ta sao?”.
“Nếu như ta muốn thì chỉ cần một ý nghĩ liền mạt sát toàn bộ đệ tử La gia chỉ trong nháy mắt”.
Lão giả vừa nói vừa bộc phát toàn bộ thực lực rồi sau đó hướng toàn bộ uy áp đè nén lên mười hai người khiến họ không thể nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay. Cảm nhận thực lực quá cách biệt, La Thiên cùng đám người cố bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài và dùng hết sức để phát tan khí tức nhưng không thể được.
Cảm giác này nặng nề giống như ở trên lưng đang cõng một tòa sơn nhạc nặng nề và càng đáng sợ hơn là uy áp này giống như có những sợi dây vô hình đang trói chặt khiến đám người không thể nhúc nhích.
Nhìn thấy đám người cố gắng giãy giụa thoát ra, lão giả bất giác nở một nụ cười lớn rồi chỉ tay về phía đám người và nói. “Đừng cố giãy giụa vô ích nữa? Các ngươi khinh thường Tinh Cực cảnh nên mới cố gắng vùng vẫy thoát ra? Đáng tiếc thay, Tinh Cực cảnh và Thiên Địa cảnh chẳng khác gì sao sáng ở trên trời cùng với ánh trăng ở dưới lòng sông?”.
“Muốn thoát ra? Đâu có dễ như vậy?”. Tiếp đó, lão giả vung mạnh tay một cái đánh ra một đạo uy áp khác còn kinh khủng hơn trước gấp nhiều lần khiến hai chân đám người không chịu đựng được liền có dấu hiệu khụy xuống. Nhưng họ không cam chịu như thế nên cắn răng dốc hết toàn bộ lực lượng để chống đỡ.
Nhưng đúng lúc này, Đế Nguyên Quân ở ngoài từng bước đi vào bên trong và đứng trước mặt đám người. Sắc mặt hắn lúc này dần trở nên khó coi và lộ ra vẻ âm trầm, lạnh lẽo đến cực điểm. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lão giả đứng đối diện rồi lạnh giọng nói. “Cái uy của ngươi thật lớn?”.
Thấy Đế Nguyên Quân đang làm chuyện dại dột, La Thiên nhanh chóng vươn tay kéo hắn lùi lại và nói. “Nguyên Quân công tử, ngươi nhanh chạy đi? Nơi này cứ giao cho ta, cho dù ta phải bỏ mạng cũng phải để ngươi ai toàn rời khỏi đây? Nhanh đi đi, bằng không bọn ta không thể giúp gì được cho ngươi?”.
“Ta tự biết bản thân phải làm gì?”. Đưa tay gạt tay La Thiên xuống, Đế Nguyên Quân ánh mắt âm trầm lộ rõ sự tức giận đến cùng cực và không thể giấu diếm sát ý của bản thân. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía lão giả cùng đám người rồi hạ thấp giọng, nói. “Các ngươi đúng là ép người quá đáng? Mạc Anh Nghiêm rắc tâm muốn giết chết ta để đoạt bảo, đoạt người từ trong tay ta? Các ngươi cho rằng ta phải ngoan ngoãn để mặc tất cả mọi chuyện?”.
“Há có thể như thế?”. Đế Nguyên Quân vừa nói vừa bộc phát toàn bộ thực lực và điên cuồng xoay chuyển ba đại lực lượng lên đến đỉnh điểm. Dần dần, khí tức ở trên người hắn tăng lên thành Ngưng Hải cảnh tầng tám và toàn thân hắn hiện lên một đạo ma văn bao trùm lấy cơ thể.
“...”. Nhìn thấy Đế Nguyên Quân có quá nhiều sự bất ngờ và khó tin, lão giả nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy sự phấn khích rồi cười lớn một tiếng. “Haha… Ngươi đúng là một tên tiểu tử thú vị? Ngươi khiến ta đi từ bất ngờ này đến những bất ngờ khác, ta rất muốn thu ngươi trở thành người dưới trước nhưng đáng tiếc, ngươi đã phạm phải chuyện mà ta không thể nào tha thứ được?”.
“Giết chết đệ tử của ta thì ngươi cũng phải trả giá? Đền mạng cho đệ tử của ta?”.
Lời nói vừa dứt, lão giả bắn ra một đạo nguyên thần công kích xông thẳng vào trong mi tâm Đế Nguyên Quân và xông thẳng vào trong đại não hắn. Nhìn thấy Đế Nguyên Quân đứng bất động, lão giả tràn đầy sự tự tin nhìn những người khác và nói. “Tinh Cực cảnh có thể dùng một ý niệm để giết chết người khác? Đây chính là sự khác biệt giữa tinh Tinh Cực cảnh và Thiên Địa cảnh. Haha…”.
Thấy Đế Nguyên Quân không có một chút động tĩnh, đám người tưởng chừng hắn đã chết nên quát lớn một tiếng. “Nguyên Quân công tử (tiểu tử)?”.
“Lão già khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi?”. Quá căm phẫn và tức giận, La Thiên cùng đám người dốc hết toàn lực bộc phát toàn bộ lực lượng ra ngoài và mặc kệ bản thân đang bị uy áp nặng nề như thái sơn đè ép. Tất cả đệ tử La gia nhìn thấy thế thì cũng không đứng ở ngoài nữa, bọn học bộc phát khí tức của bản thân rồi tung ra khí tức đánh về phía uy áp của lão giả nhằm giúp đỡ gia chủ phá tan uy áp.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức của hơn một ngàn đệ tử cùng La Thiên và những người khác hợp lực lại rồi điên cuồng bộc phát ra ngoài. Cảm nhận khí tức đang tuôn trào, La Thiên cắn răng quát lớn một tiếng. “Phá”.
Ngay lập tức, uy áp của lão giả đè nén nhanh chóng bị phá tan và thậm chí còn đẩy lùi lão ta ra sau mấy bước.
“Được… Được, các ngươi được lắm?”. Đưa tay lên ôm ngực, ánh mắt lão giả nhìn liếc qua đám đệ tử La gia rồi chỉ tay về phía La Thiên và nói với giọng điệu lạnh lùng và tức giận. “La gia các ngươi được lắm? Năm lần bảy lượt khiêu khích uy nghiêm của ta? Nếu các ngươi đã muốn chết đến vậy thì ta sẽ đáp ứng các ngươi?”.
“Từ ngày hôm nay lại không còn La gia?”.
Lời nói vừa dứt, lão giả vung tay đánh ra một đạo kình khí hướng về phía đám người rồi quát lớn một tiếng. “La Thiên, chịu chết đi?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 322: Ngày hôm nay lại không còn La gia
Chương 322: Ngày hôm nay lại không còn La gia