“Sư huynh chờ chút!”
Vị đệ tử tạp dịch liền lộ vẻ vui mừng nói, một tên đệ tử tạp dịch khác đứng sau nhanh nhẹn xoay người hướng về một kệ hàng đi tới, từ trên khay lấy xuống ba bình sứ nhỏ màu xanh, rồi lại quay lại đưa cho tên đệ tử kia.
Thạch Mục nhận được ba cái bình sứ nhỏ màu xanh liền đưa lên mũi, nhẹ nhàng mở nắp bình ra, một mùi vị cổ quái gay gắt xông lên làm hắn khẽ chau mày.
Hắn liếc nhanh qua một cái thì thấy bên trong là một hạt đan dược nhỏ như hạt đậu nành, màu đỏ như lửa nằm gọn bên trong bình, giống y đúc như bên trong Bàn Thiên Tượng Công miêu tả về Tôi Cốt Đan.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên vui mừng, sảng khoái thanh toán ngân phiếu, vừa đem bình sứ nhỏ cất vào trong người thì đột nhiên có một giọng nói hùng hậu của một nam tử vang lên từ sau lưng.
“Bạch sư đệ, xem ra vị bằng hữu của ngươi đã chọn học Bàn Nhược Thiên Tượng Công a.”
Sắc mặt Thạch Mục chợt thay đổi, chậm rãi xoay người lại thì phát hiện ra phía sau lưng đứng hai người, một người thân hình to lớn cơ bắp cuồn cuộn, tướng mạo thô hào*, đứng bên cạnh hắn là một vị thiếu niên tóc dài chính là Bạch Thạch.
*Thô hào: Thô kệch hào sảng
“Thạch huynh, đây là sư huynh ta vừa mới quen, tên là Hoắc Mậu, là đồng hương của ta.” Bạch Thạch thấy Thạch Mục đang đánh giá thiếu niên bên cạnh, liền tươi cười giới thiệu.
Thạc Mục nghe vậy trong lòng có chút bất ngờ, Tiêu Minh và Phương Thiên Húc đều cùng Bạch Thạch đến từ cùng một nơi, hiện tại hắn thật là có chút hiếu kì, không biết quê hương của Bạch Thạch là chỗ nào.
“Hoắc sư huynh, tại hạ là Thạch Mục, không biết huynh làm sao có thể biết được công pháp mà ta tu luyện vậy?” Thạch Mục hướng Hoắc Mậu khẽ cười nói.
“Thạch sư đệ không cần kinh ngạc, chuyện này chỉ là trùng hợp, ta vừa mới đến sư môn xém chút nữa cũng tu luyện môn công pháp này, chỉ là suy nghĩ đến việc sử dụng Tôi Cốt Đan quá tốn kém nên đành từ bỏ.” Hoắc Mậu mỉm cười nói.
Thạch Mục đánh giá thiếu niên to lớn, thân thể tráng kiện trong lòng hơi chút bất ngờ.
“Thạch sư đệ, Tôi Cốt Đan này trong lúc luyện chế cần phải cho thêm vào một loại cốt tủy của dị thú, thế nên giá trị không nhỏ a. Ngoài ra Bàn Nhược Thiên Tượng Công này nhìn thì có vẻ dễ học, nhưng thực ra cũng không phải là loại công pháp đặc biệt lợi hại, vậy nên đệ tử cấp thấp thường rất ít tu luyện.” Thiếu niên thô hào nói đến đây, nhìn về phía Thạch Mục, ánh mắt toát lên vẻ kỳ quái.
Thạch Mục lộ ra vẻ cười khổ, thân thể của hắn có chút đặc thù, người thường không thể hiểu được.
“Thạch huynh, ta đã mời Hoắc huynh đi uống một chén, hay là ngươi cũng đi cùng đi.” Thấy hai người đã làm quen, Bạch Thạch bèn cười nói với Thạch Mục.
Thạch Mục lộ ra vẻ do dự, người mới tới chỉ có được miễn chiến một năm, bây giờ đã có Tôi Cốt Đan nên hắn muốn tranh thủ tu luyện một chút, vừa định mở miệng từ chối thì Bạch Thạch lại nói ra một câu làm hắn bỏ ý định đó đi.
“Thạch huynh, chúng ta vừa mới tới tông môn, có chuyện gì không hiểu có thể hỏi Hoắc sư huynh một chút a.”
“Tốt, dù sao cũng không có chuyện gì, vậy hôm nay Thạch mỗ đành đi theo nghe Hoắc sư huynh vậy.” Thạch Mục khẽ gật đầu, nhìn về phía Bạch Thạch mỉm cười nói.
“Hắc hắc, uống rượu đương nhiên là càng nhiều người càng vui rồi.” Thiếu niên thô hào cũng không đợi Thạch Mục trả lời đã đi ra ngoài trước.
Thạch Mục có chút bất ngờ, Bạch Thạch cũng liếc mắt về phía Thạch Mục rồi vội đi theo Hoắc Mậu, Thạch Mục cũng không biết nói gì, trong lòng suy đoán vị sư huynh này chắc là một người hảo tửu*
*Hảo tửu: Thích uống rượu
Ba người rời khỏi Đan Hương Các, vừa đi vừa cười nói, đi qua hai cái giao lộ* , đến một quán hai tầng tên “Xuân Hương Lâu”, báo tên xong tiểu nhị liền đưa họ đến một gian phòng ở lầu hai.
*Giao lộ: đoạn đường giao nhau
Thạch Mục vào phòng liền thấy thiếu niên tóc quăn, miệng rộng-Tiêu Minh, trên bàn đã kêu sẵn mấy món đồ ăn, một vò rượu ngon đã mở nắp, mùi rượu nồng đậm làm cho ánh mắt thiếu niên thô hào sáng lên.
Hắn cũng không khách khí mà trực tiếp ngồi vào chủ vị, tiện tay đổ đầy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Rượu ngon!” Chất lỏng mát lạnh trôi xuống bụng Hoắc Mậu liền dâng lên một hơi nóng, làm hắn sảng khoái quát lên.
Bạch Thạch cũng tự nhiên rót một chén lớn cùng hắn cụng, Thạch Mục và Tiêu Minh ở bên cạnh cũng nhiệt tình tiếp rượu.
Rượu nhanh chóng qua ba lượt, nhắm vài miếng mồi, mỗi người đều ăn uống nhiệt tình, Bạch Thạch và Tiêu Minh vừa ăn uống vừa nói chuyện, hỏi một số điều nghi vấn trong lòng, Hoắc Mậu biết gì nói nấy, để cả ba người đều có thu hoạch không nhỏ.
“Hoắc sư huynh, ngươi có biết gì về Thuật Sĩ không?” Thạch Mục thấy hai người kia không còn vấn đề gì, đột nhiên nhớ tới vị sư thúc trong Tàng Kinh Các và con Anh Vũ kia, bèn mở lời hỏi.
Thật may mắn mới có cơ hội để biết về Thuật Sĩ thần bí, hắn liền chớp lấy thời cơ giải đáp sự tò mò trong lòng.
“Thuật Sĩ? Ngươi nói là vị sư thúc trong Tàng Kinh Các à?” Hoắc Mậu ngẩng đầu nhìn Thạch Mục một cái tủm tỉm hỏi lại.
Cho dù là ở trong Hắc Ma Môn cũng rất ít Thuật Sĩ a, bọn họ chỉ là những đệ tử vừa nhập môn, có thể tiếp xúc với thuật sĩ chỉ có thể là vị sư thúc kia, có chút hiếu kì cũng là chuyện bình thường.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, vừa nghĩ tới những phù lục thần kì kia cùng với những hoa văn, chữ viết lạ kì kia thì tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác tò mò.
Bạch Thạch và Tiêu Minh lúc này cũng lộ vẻ hứng thú nhìn về phía Hoắc Mậu.
“Các người cũng biết, trong Hắc Ma Môn có khoảng mấy ngàn người đệ tử, nhưng trong đó thì có được bao nhiêu Thuật Sĩ? Nói cho các người biết, chỉ có khoảng hơn trăm người thôi, mà phần lớn chỉ là học đồ thôi. Những linh giai thuật sĩ như Cúc sư thúc chỉ có khoảng bảy tám người thôi, còn về Tinh giai Thuật Sĩ thì cũng chỉ có hai người. Nói cách khác, tông môn của chúng ta dù là một trong bảy đại tông môn của ba quốc gia thì cũng chỉ có khoảng mười tên Thuật Sĩ thôi.” Hoắc Mậu nói đến đây cố ý dừng lại, liếc mắt nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của ba người Thạch Mục xong mới đắc ý nói tiếp:
“Thuật Sĩ quan trọng là vì trong tông môn, có một số pháp khí, đan dược, phù lục, trận pháp đều không thể thiếu bọn họ, có thể nói đấy cũng là một tiêu chuẩn quyết định xem tông môn mạnh yếu. Đáng tiếc là muốn trở thành Thuật Sĩ thì cần phải có linh căn, sau đó còn đòi hỏi thần thức cảm ứng được các loại nguyên tố khác nhau. Nhưng những người bình thường có linh căn còn ít hơn so với những người có thể lĩnh ngộ khí cảm.”
Nói đến đây, Hoắc Mậu cũng lộ ra vẻ hâm mộ vài phần.
“Nghe nói Cúc sư thúc còn là một tên Hồn Sư, như vậy nghĩa là sao?”Thạch Mục cũng lộ ra vẻ hâm mộ, nhưng lại nhớ đến cái gì đó, liền mở miệng hỏi.
“Hắc Hắc, không nghĩ tới Thạch Mục sư đệ biết cũng không ít a. Ngươi hỏi đúng người rồi đấy, nếu gặp người khác chưa chắc đã biết đâu.Thuật Sĩ dựa vào thiên phú mà phân chia hướng tu luyện, có những Thuật Sĩ thường gặp như Ngũ Hành Thuật Sĩ, có chuyên về phù lục Phù Sư, Trận Pháp Sư thì chuyên tấn công, Đan Sư thì chế tạo đan dược, cũng có Phong Lôi Ám Quang Băng Thuật Sĩ, cũng có những Thuật Sĩ chuyên chế tạo Khôi Lỗi Khôi Lỗi Sư, còn Hồn Sư là mượn linh hồn lực của bản thân để liên lạc với những sinh vật thế giới khác, những Hồn Sư này vô cùng hiếm, còn hiếm hơn cả Khôi Lỗi Sư.” Hoắc Mậu nghe vậy, nhìn Thạch Mục cười hì hì một cái, rồi gật gù giải thích.
Vừa nói xong, hắn lại cầm một chén rượu lên uống sạch, Thạch Mục ở bên vội vàng cầm bình rượu lên rót cho hắn.
Thạch Mục suy nghĩ một hồi, hai chữ Thuật Sĩ càng khắc sâu vào đầu.
Xem ra sự tình về Thuật Sĩ hắn cần phải tìm cơ hội tìm hiểu rõ hơn mới được.
“Thạch sư đệ, hiện tại trong tông môn đồn rằng ngươi có thể cùng Khúc Khôn đánh ngang tay, làm hắn rất mất mặt. Đừng trách ta không nhắc nhở trước với người, người này lòng dạ hẹp hòi, về sau người nên cẩn thận nhiều hơn.” Đột nhiên Hoắc Mậu xoay người nhìn Thạch Mục đầy thâm ý nhắc nhở.
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở” Trong lòng Thạch Mục khẽ động, hướng về Hoắc Mậu chắp tay nói.
Sau đó bốn người chỉ nói một số việc đồn thổi mà ít ai biết, mãi cho đến khi uống cạn sạch ba hũ rượu ngon xong mới chia tay nhau trở về.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 61: Thuật Sĩ
Chương 61: Thuật Sĩ