TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 64: Tỷ thí

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau một lúc, Thạch Mục mới dần dần khôi phục lại ý thức.

Lúc này hắn mới phát hiện toàn thân mình từ đầu đến chân không có chút uể oải rã rời nào, ngược lại còn thần thanh khí sảng, đặc biệt đầu óc cũng nhẹ nhàng không ít, mơ hồ còn cảm thấy một chút sảng khoái lưu lại trong đầu.

Tuy rằng không nhìn thấy rõ rệt, nhưng Thạch Mục biết chắc rằng sâu trong đầu mình nhất định đã xảy ra biến hóa kì lạ gì đó.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đột nhiên nhớ lại Bàn Nhược Thiên Tượng Công hắn tìm hiểu lúc ban ngày. Điều khiến hắn khiếp sợ không thôi chính là, một số chỗ trong công pháp mà hắn không tài nào hiểu được, lúc này ngẫm nghĩ lại một chút lại có thể sáng tỏ được vài phần.

Thạch Mục thừ người tại chỗ một lát, rồi trên mặt ngay lập tức hiện lên vẻ vui mừng như điên.

Thật không ngờ món “Thôn Nguyệt Thức” nhìn có vẻ cổ quái này, lại có hiệu quả kì diệu như thế đối với việc tìm hiểu công pháp, nếu cứ như thế này thì việc tu luyện sau này của mình cũng được giúp ích vô cùng rồi. Có được sự trợ giúp của Thối Cốt Đan và Huyết Cương Đan, thì trước mắt tầng thứ nhất của Bàn Nhược Thiên Tượng Công có lẽ có thể luyện thành rất nhanh thôi.

Hắn cũng không kiềm chế được nữa, lập tức xoay người đứng lên, nhanh chóng quét mắt qua một lượt, xác nhận không có vấn đề gì rồi thì lặng lẽ lẻn về thạch ốc của mình lần nữa.

Vừa về tới nơi, hắn lập tức ngồi xếp bằng trên giường đá, trong nội tâm thầm nhẩm lại pháp quyết tầng thứ nhất của Bàn Nhược Thiên Tượng Công một lần nữa, mãi cho đến khi xác nhận mình lý giải không nhầm lẫn thì mới uống một viên Huyết Cương Đan, một lần nữa bày ra tư thế “ngũ tâm hướng thiên”, chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình để cảm nhận linh khí của đất trời xung quanh.

Dần dần, hô hấp của hắn trở nên như có như không, khi cảm thấy thể xác và tinh thần mình đang trong trạng thái tốt nhất thì lập tức không do dự nữa mà ăn thêm một viên Thối Cốt Đan, bắt đầu nhẩm pháp quyết tầng thứ nhất của Bàn Nhược Thiên Tượng Công.

Từng chút, từng chút linh khi của đất trời bắt đầu tụ lại trên thân thể hắn, dưới sự dẫn dắt của một lực lượng vô hình nào đó, chầm chậm rót vào tận trong kinh mạch của cơ thể hắn, cũng được lưu chuyển chậm rãi theo một trình tự nào đó.

Cũng không biết bao lâu sau, chân khí vận hành trong kinh mạch càng ngày càng mạnh, từ lúc ban đầu chỉ nhỏ như sợi tóc, dần lớn thành đầu kim, cuối cùng giao hội tại một chỗ kinh mạch rồi đột ngột phân tách ra, một luồng chân khí mảnh và yếu như sợi tóc nhập vào trong một kinh mạch mới.

Thạch Mục thầm vui vẻ, trải qua sự đốn ngộ đêm qua, hắn đã thay đổi cách vận hành công pháp một chút.

Chỉ là một chút điều chỉnh nhìn qua không có vẻ gì đặc biệt, nhưng lại khiến việc tu luyện vẫn tiến triển chậm chạp trước kia xảy ra biến hóa không nhỏ.

Cuối cùng, sau gần một ngày thử nghiệm, hắn đã đả thông kinh mạch này, sau đó thì tốc độ thu nạp linh khí đất trời của chính hắn lại tăng thêm không ít!

Cứ như vậy, một khoảng thời gian sau đó, Thạch Mục như được cổ vũ, ngoại trừ việc luyện tập Phong Trì đao pháp và Toái Thạch Quyền ra thì cả ngày lẫn đêm hắn đầu điên cuồng luyện tập Bàn Nhược Thiên Tượng Công.

Mà mỗi đêm có trăng, hắn lại len lén chạy ra ngoài, dưới bãi cỏ phủ đầy ánh trăng, hắn lại tiến vào mộng cảnh, tiếp tục không ngừng thu nạp ánh trăng rồi sử dụng “Thôn Nguyệt Thức” dần dần ngưng tụ tinh hoa của ánh trăng vào trong đầu.

Trong hai tháng này, tinh lạp trong đầu thạch mục từ kích thước hạt gạo đã dần lớn thành hạt đậu.

Tuy rằng cho tới bây giờ hắn còn chưa phát hiện ra khỏa tinh thể này có tác dụng gì nhưng cho dù chỉ để tăng khả năng tư duy linh mẫn đi nữa thì nó cũng đã đem lại cho hắn ích lợi không nhỏ rồi.

Hết hai tháng, dưới tác dụng của Huyết Cương Đan và Thối Cốt Đan, Thạch Mục rốt cục cũng tu luyện thành công tầng thứ nhất của Bàn Nhược Thiên Tượng Công.

Thiên Tượng Công không hổ là loại công pháp lấy luyện thể làm chủ đạo. Thể lực của hắn ngày hôm nay gần như đã tăng lên so với trước khoảng ba phần, nếu còn có chân khí giúp sức nữa thì càng có thể phát ra uy lực gấp bội, da thịt cũng cứng cáp lên, phỏng chừng nếu tu luyện thêm vài tầng nữa thì có lẽ đao thương bình thường cũng khó có thể làm bị thương da thịt.

Chân khí Thiên Tượng trong cơ thể Thạch Mục cũng tăng tiến rất khá, đủ để duy trì toàn lực đánh ba lượt Toái Thạch Quyền, hoặc là toàn lực thi triển Phong Trì đao pháp hai lần.

Ngoài ra, dưới sự duy trì và trợ giúp của chân khí Thiên Tượng, Phong Trì đao pháp đã gần đến cảnh giới đại viên mãn, hôm nay Thạch Mục chẳng những đã có thể thoải mái triển khai “nhất tức thập trảm”, mà uy lực của Toái Thạch Quyền cũng tăng lên nhiều. Mấy ngày trước hắn đã từng thử một lần rồi, bằng một quyền toàn lực hắn đã có thể đánh cho cả một khối đá cao cả trượng nát bấy chỉ bằng một kích.

Bằng vào thực lực ngày hôm nay của Thạch Mục thì dẫu có phải đối mặt với võ giả Hậu Thiên trung kỳ như Kim ngũ gia lần nữa thì tin chắc hắn cũng có thực lực đối kháng chính diện!

Chỉ là Thối Cốt Đan và Huyết Cương Đan hiện tại chẳng còn lại bao nhiêu, lại cần phải đi mua thêm một ít.

Thạch Mục lấy ra một cái bọc, lần lần giở mấy tấm ngân phiếu ra.

Đây là tất cả tài sản trên người hắn, không đến ba vạn lượng bạc trắng, với cái đà chi tiêu cho việc tu luyện trước mắt của hắn thì chỉ có thể cầm cự được khoảng nửa tháng nữa mà thôi.

Lượng tài nguyên tiêu hao cho Bàn Nhược Thiên Tượng Công này quả nhiên là không phải người thường có thể chịu được, nếu không phải trước đây mình có chút tích cóp, lại còn có Thôn Nguyệt Thức trợ giúp thì sợ là ngay cả tầng thứ nhất này cũng chưa chắc đã luyện thành đâu!!

Thạch Mục cười khổ một tiếng, với tình cảnh này hắn cũng không có biện pháp gì hay, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đấy, tìm cơ hội hỏi xem trong Hắc Ma Môn có cách nào kiếm tiền không thôi.

Hắn cất bạc đi, đẩy cửa ra ngoài.

Gần chỗ ở của các đệ tử mới trên ngọn núi số mười ba lúc này người đến người đi náo nhiệt hơn hẳn so với trước đây.

Những đệ tử bị Khúc Khôn đả thương trước đây đã khôi phục lại từ lâu, hơn nữa tính đến nay cũng đã được hai tháng nên đại đa số đệ tử đã quen thuộc Hắc Ma Môn hơn nhiều.

Những đệ tử trẻ tuổi này tất nhiên có nhiều hiếu kì đối với một đại tông phái cỡ như Hắc Ma Môn, ngoại trừ những kẻ suốt ngày đóng cửa khổ tu như Thạch Mục thì ngày càng có nhiều đệ tử trong lúc không tu luyện thì bước ra ngoài, lân la đến quảng trường ở giữa sơn cốc để chiêm ngưỡng phong thái của đại tông phái.

Thạch Mục bình thường ra ngoài cực kì ít, ngoại trừ một số ít người thì hắn về cơ bản không quen biết gì phần đệ tử mới. Hắn đi dọc theo một đoạn đường núi đi về phía quảng trường đá. Bỗng nhiên ở phía đầu đường xa xa truyền đến tiếng gầm la, trợ uy, cổ vũ.

Nghe động tĩnh có thể thấy, chỗ đó tập trung không ít người đâu.

Thạch Mục nhướng mày một cái, phía kia chính là quảng trường đấu võ, hắn đã từng đến cùng với đám Bạch Thạch một lần rồi.

Xem ra, chắc có người đang tỷ thí ở quảng trường rồi.

Quảng trường đấu võ đó là do Hắc Ma Môn xây dựng, dành riêng cho đám đệ tử mới nhập môn như Thạch Mục. Tỷ thí ở chỗ đó, tất nhiên cũng chỉ có đám đệ tử mới bọn họ mà thôi.

Hai mắt Thạch Mục sáng lên, rảo bước đi về phía quảng trường đấu võ.

Một võ đài bằng đá vuông vức màu xanh, dài rộng khoảng bảy tám trượng, cao vài thước so với mặt đất, chung quanh có giăng rào kim loại đen nhánh.

Lúc này xung quanh võ đài đá xanh có hai ba chục người loáng thoáng, đại đa số đều là đệ tử mới nhập môn, có vẻ đã chia thành hai ba tốp, đối mặt nhìn nhau, mơ hồ có địch ý.

Mà trên lôi đài, hai người đang giao phong, đánh nhau ngươi chết ta sống, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.

Một trong số hai người họ là một thiếu niên vóc người cao ráo, chính là Bạch Thạch – người quen của Thạch Mục.

Mà người còn lại chính là thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đầu thắt đầy bím tóc, trên người treo rất nhiều chuông bạc nho nhỏ.

“Là nàng ta…” Vẻ mặt của Thạch Mục có chút kinh ngạc.

Cô gái này lúc mới nhập môn đã từng lộ ra thủ đoạn huyết mạch hết sức quỷ dị, tránh thoát một quyền của Khúc Khôn, đã khiến hắn ấn tượng sâu sắc.

Lúc Thạch Mục và đám người Bạch Thạch gặp nhau cũng đã từng tiếp xúc với cô gái này, tên nàng ta là Lam Phượng.

Bất kể là Bạch Thạch hay Lam Phượng đều có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử mới nhập môn này, chỉ là không biết vì sao hai người họ lại tỷ thí ở đây vậy?

Bonus: Tư thế "Ngũ tâm hướng thiên" giống thế này ạ

Đọc truyện chữ Full