Đứng ở trên bục cao, một vị trung niên nhân khoảng chừng ba mươi tuổi đứng ra và nhìn xuống những lôi đài phía bên dưới. Người này chính là nhị đệ của thành chủ có tên là Đường Thanh Hoàng và cũng là cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh phong.
Nhìn mười vị thiên kiêu đứng chuẩn bị sẵn ở trên lôi đài, Đường Thanh Hoàng dùng ánh mắt đánh giá nhìn đám người rồi ngầm gật đầu, nói. “Không hổ là mười vị thiên kiêu? Chỉ trong thời gian một năm mà thực lực và cảnh giới của các ngươi đã tăng lên không ít”.
“Đúng là làm rạng danh Hồng Linh thành ta?”.
Tiếp đó, Đường Thanh Hoàng đạp không từ trên cao nhảy xuống diễn võ trường rồi tiếp tục lên tiếng. “Không để các vị chờ đợi lâu hơn nữa, ta tuyên bố thiên kiêu tụ hội bắt đầu diễn ra”.
“Nhưng trước lúc đó, ta sẽ nói qua về một vài quy định”.
“Cũng giống như những lần trước, trận chiến tranh đoạt mười vị trí thiên kiêu đứng đầu sẽ được diễn ra liên tục. Và sẽ chỉ kết thúc khi lên tiếng nhận thua hoặc bị bị đánh rớt khỏi lôi đài”.
“Nhưng năm nay sẽ có một vài điểm thay đổi để cho công bằng hơn thì trước lúc bắt đầu tham gia tranh đoạt thì những người tham gia cần phải đăng ký và phải vượt qua những trận chiến trước để chọn ra ba người đứng đầu mỗi lôi đài”.
“Sau đó mới diễn ra trận khiêu chiến và cuối cùng sẽ diễn ra trận chiến tranh đoạt vị trí”.
“Cùng với sự thay đổi năm nay thì phần thưởng dành cho mười vị thiên kiêu đứng đầu cũng sẽ tăng lên. Bình thường thì những gia tộc có để tử đứng trên mười vị trí đầu thì có thể gia tăng vị thế gia tộc và hưởng những đãi ngộ của những gia tộc khác. Còn năm nay, thành chủ đã đích thân chọn ra phần thưởng cho mười vị thiên kiêu đứng đầu gồm”.
“Mười thiên kiêu sẽ nhận được một viên Huyền cấp thượng phẩm đan dược và vị trí thứ nhất sẽ nhận được một bộ Huyền cấp trung phẩm ở trong bảo khố của thành chủ”.
Lời nói vừa dứt thì tất cả những người đứng ở phía bên dưới bắt đầu ồ lên và ai ai cũng mong muốn bản thân có thể nhận được những phần thưởng đó và nhất chính là bộ công pháp đó. Bởi vì những gia tộc ở trong Hồng Linh thành đều sở hữu Huyền phẩm công pháp trấn tộc nhưng có số lượng là rất ít và nếu họ nhận được bộ công pháp đó thì không chỉ gia tăng thực lực của bản thân mà còn tăng cả thực lực của tông môn.
Ngồi ở trên cao, những gia chủ của những gia tộc khác nghe thấy vậy thì ai ai cũng kinh ngạc vô cùng. Bọn họ bắt đầu bản tán to nhỏ ra vào nhưng Đế Nguyên Quân lại để ý Lý Mộ Viên thì đột nhiên nhíu mày.
Hắn nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Lý Mộ Viên giống như đã biết trước chuyện này hoặc chính hắn ta là người đứng ở sau lưng. Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn La Thiên rồi lên tiếng. “La gia chủ, có vẻ như lần thay đổi quy định này chắc là đang nhắm đến La gia?”.
“...”. La Thiên nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trùng xuống. “Ta biết?”.
“Lúc trước ta đã từng nghĩ đến chuyện Lý gia sẽ tìm cách đối phó La gia nhưng ta không ngờ được là Đường Mạnh lại cấu kết Lý Mộ Viên để hãm hại, tính toán La gia?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ rõ sự tò mò hỏi. “Rốt cuộc La gia và Lý gia có hiềm khích gì với nhau hay sao? Ta thấy chuyện này không hề nhỏ một chút nào cả?”.
“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm?”. La Thiên thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời. “Đợi sau khi thiên kiêu tụ hội kết thúc thì ta sẽ kể cho ngươi biết?”.
“Chuyện quan trọng hiện tại thì ta lo lắng La Thanh sẽ bị người của Lý Mộ Viên tìm cách hãm hại và ngăn cản?”.
“Chẳng phải ta đã đồng ý là sẽ áp trận này cho La Thanh hay sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một cười nhẹ trả lời. “Ta sẽ khiến La Thanh đoạt được vị trí thứ nhất?”.
“Ta tin tưởng ngươi?”. La Thiên không một chút suy nghĩ liền gật đầu, đáp.
Tiếp đó, Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn liếc về phía Lý Mộ Viên và nói. “Lý gia chủ, ta mong rằng quý công tử sẽ có chút thực lực để ta chơi đùa một chút. Chứ không sẽ khiến ta cảm thấy rất nhàm chán?”.
“...”. Lý Mộ Viên ánh mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì sắc mặt đột nhiên trở nên trầm xuống, nói. “Ngươi nói vậy là có ý gì?”.
Nhưng Đế Nguyên Quân lại không hề để tâm đến câu hỏi của hắn ta mà trực tiếp quay người cùng Lâm Tuyết Nhi đi xuống phía bên dưới trước những ánh mắt hiếu kỳ và có chút khó tin của những người khác.
Tại điểm ghi danh ở dưới diễn võ trường, ba người La Thanh, Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi đứng xếp hàng và chờ đợi đến lượt. Chờ đợi thêm một lúc thì viên ghi danh ở phía trước đã cho gọi cả ba người và lấy ra một tấm bài số hiệu và hỏi. “Ba người là người của gia tộc nào?”.
Đáp lại, cả ba người thay nhau lên tiếng. “La gia, La Thanh”.
“La gia, Lâm Tuyết Nhi”.
“La gia, Đế Nguyên Quân”.
Ngay sau khi nghe thấy cả ba người đều đến từ La gia thì sắc mặt của người ghi danh dần có chút thay đổi nhỏ, ánh mắt hắn nhìn ba người lộ vẻ ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng. “Được rồi? Ba người các ngươi đi về phía lôi đài thứ nhất”.
Tên ghi danh nắm lấy ba tấm bài ghi danh đưa về phía một cái hộp gỗ ở ngoài xa và khi sắp sửa thả xuống thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân bỗng đập mạnh tay xuống bàn và nhìn người ghi danh với một ánh mắt dò hỏi. “Ta thấy rất kỳ lạ? Đến lượt ba người bọn ta thì đáng lý sẽ được thả vào hộp có thứ tự thứ tám mới đúng?”.
“Nhưng tại sao ngươi lại sắp xếp ba người bọn ta vào vị trí số một? Đây là ngươi cố ý hay là người đứng ở sau lưng ra lệnh cho ngươi?”.
Đối mặt với câu hỏi của Đế Nguyên Quân, ánh mắt của tên ghi danh dần thay đổi và tỏ vẻ e ngại và không biết nên trả lời như thế nào. Đế Nguyên Quân thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ta chỉ cảm thấy thắc mắc thôi, ngươi cứ tiếp tục”.
“...”. Nhìn thấy ba người rời đi thì tên ghi danh lúc này mới thở dài một hơi và sắc mặt dần trở nên dịu xuống giống như vừa thả được tảng đá nặng ở trong lòng.
Đi về phía lôi đài thứ nhất, La Thanh và Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt khó hiểu nên lên tiếng hỏi hắn. “Những lời nói ban nãy của ngươi là có ý gì?”.
“Ngươi có phát hiện gì sao?”.
“Các ngươi không thấy ánh mắt của người ghi danh khi biết ta là người của La gia?”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời. “Ban đầu thì ta chỉ đoán thôi nhưng hiện tại thì ta dám chắc một chuyện là lần thiên kiêu tụ hội đang nhắm vào ngươi và nhắm vào La gia?”.
“Tuy hơi khó tin nhưng hai người để ý những người ở trên lôi đài kia mà xem, nếu ta đoán không nhầm thì bọn chúng đã có sắp xếp. Còn về mục đích thì chắc là chúng đang muốn bảo vệ vị trí hiện tại”.
Ngoái đầu nhìn về phía lôi đài thì La Thanh ngay lập tức giật mình một cái và trên gương mặt lộ rõ sự ngưng trọng thốt ra. “Đúng là thế thật? Lôi đài thứ nhất thì đa phần chính là người của Lý gia hoặc người dưới trướng? Còn lôi đài thứ hai thứ ba thì chính là người của thanh chủ và những người lệ thuộc?”.
“Nếu những lời nói của ngươi đúng thì ta chẳng phải bị dồn vào chỗ nguy hiểm hay sao?”.
Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ và nói. “Ngươi lo lắng cái gì? Chẳng phải có ta và Nguyên Quân giúp ngươi hay sao?”.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần có hắn tại thì đám người đó chẳng thể làm gì được ngươi?”.
“...”. La Thanh nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu. “Ta tin tưởng hai người?”.
Đứng ở trên lôi đài, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì phát hiện đa phần ánh mắt của những người khác đang tập trung nhìn về phía ba người và lộ ra dáng vẻ thù địch. Cảm nhận ánh mắt và ý định của đám người, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói. “Như thế này mới không bị nhàm chán?”.
Lúc này, có một nam tử khoảng chừng hai mươi ba tuổi liếc mắt nhìn về phía ba người rồi cất bước tiến lại gần cùng với một nụ cười đầy sự khiêu khích, ánh mắt hắn ta nhìn về phía La Thanh rồi lên tiếng. “La Thanh, ta lại gặp nhau?”.
“Cứ mỗi lần gặp lại thì ta đều nhớ đến cảnh ngươi bị ta và đại huynh giẫm đạp, cái tư vị đó vẫn khiến hai chân ta cảm thấy thích thú vô cùng. Ban đầu ta sẽ mong có thể gặp ngươi trong một trận khiêu chiến nhưng ta không ngờ là lặp ngươi sớm như vậy?”.
Tiếp đó, hắn ta tiến lại gần và liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi rồi ghé sát lại gần tai La Thanh và nói. “Hai người này chính là trợ thủ mà ngươi mang đến? Như vậy cũng tốt? Lần này ta sẽ giẫm đạp ngươi ở dưới chân và khiến cả La gia phải đón nhận sự nhục nhã này”.
“Và hai người trợ thủ ngươi mang đến cũng sẽ chịu hậu quả giống như ngươi?”. Hắn ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi tiếp tục nói. “Ta ghen tị vì ngươi có một trợ thủ là đại mỹ nữ nhưng rất nhanh thôi, ta sẽ bắt cô ta về phục vụ ta hằng ngày. Nghĩ đến cái cảnh đó khiến ta cảm thấy phấn khích vô cùng?”.
- --
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 332: Mục tiêu
Chương 332: Mục tiêu