TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 82: Thất bại thảm hại

Sau khoảng thời gian một nén hương, mặc dù chung quanh mười lôi đài đã có một lượng lớn người tụ tập nhưng lại không có một tân đệ tử nào đứng ra khiêu chiến, âm thanh ồn ào hối hả lúc trước cũng dần lắng xuống, bầu không khí cũng yên tĩnh trở lại.

Thạch Mục cảm thấy hơi thức cười.

Hắn lúc nãy đã nhìn đến không ít tân đệ tử xoa xoa tay, trong mắt lóe lên vẻ kích động đấy, có lẽ đều đang đợi kẻ đầu tiên có can đảm khiêu chiến đệ tử cũ, làm ra vết xe đổ đầu tiên.

Lúc Thạch Mục thu hồi ánh mắt thì lại đột nhiên phát hiện sắc mặt hai người Bạch Thạch và Tiêu Minh hơi có vẻ nóng ruột, trong đầu khẽ lóe lên ý niệm, đang định mở miệng nói gì đó thì bên tai lại vang lên một giọng nói:

"Tân đệ tử hãy nghe cho kỹ đây, trong vòng nửa canh giờ nêu chưa có người nào khiêu chiến thì tỷ thí ngày hôm nay sẽ kết thúc sớm!"

Trên đài cao gần tấm bia đá màu đen ghi thứ tự xếp hạng của đệ tử cấp Bính, có một lão giả tóc bạc còn đang ngái ngủ chẳng biết tự khi nào đã hiện ra, trong tay cầm một cái hồ lô rượu, ngồi trên ghế tử đằng nói với vẻ lười biếng.

Giọng nói của lão giả tuy không to, nhưng lại vang vọng khắp không gian quảng trường như sấm sét giữa trời quang, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ mồn một.

Vừa dứt lời, cả đám đông lập tức lại sôi trào lên một lần nữa, có tiếng bàn tán của đệ tử mới, nhiều hơn cả là tiếng cười nhạo của đệ tử cũ,
đủ loại.

"Ta lên!"

Trên một lôi đài cách chỗ đám người Thạch Mục đang đứng không xa truyền đến một tiếng quát lớn.

Trong đám người, một bóng người giang rộng hai tay, tung người bật lên rồi cuộn một vòng trên không trung như một con chim lớn sau đó vững vàng đáp xuống giữa lôi đài.

"Tại hạ Khang Dũng, muốn khiêu chiến Tỉnh Hàn sư huynh xếp hạng một ngàn ba trăm bốn mươi hai!" Bóng người đó chắp tay thi lễ với đệ tử cấp Ất làm trọng tài trên lôi đài một cái rồi lên tiếng nói.

Xếp hạng thứ một ngàn ba trăm bốn mươi hai có thể xem là kẻ xếp cuối cùng trong hàng ngũ đệ tử cũ rồi, trong lòng mọi người đứng dưới lôi đài đều hiểu rõ, nhất thời lại châu đầu ghé tai, tiếng bàn tán lại bắt đầu xôn xao ồn ào lên.

Thạch Mục tập trung nhìn vào, người này có hai hàng lông mày cao như bay, mắt sáng như sao, ngoại hình rắn rỏi đầy sức bật, xem ra cũng không phải kẻ xoàng xĩnh.
"Khang Dũng? Tên này có vẻ quen tai nhỉ?"

Rất nhanh hắn đã nhớ ra, người này hôm qua đứng thứ mười hai trong số các tân đệ tử, tinh thông một món quyền pháp tên là "Phong Pháo Chín Thức", không chỉ xuất quyền như gió mà còn có sức bật tức thời cực mạnh.

"Tỉnh Hàn có ở đây không? Lên đây ứng chiến nào! Ba tiếng không đến thì coi như bỏ đấu!" Đệ tử cấp Ất trước mặt Khang Dung liếc hắn với vẻ hơi dò xét xong, lập tức cao giọng hô lên với đám đông phía dưới.

Vừa dứt lời, một thanh niên mặt mũi tràn đầy vẻ hung tàn nhảy ra từ trong đám đông, xoay người một cái trong không trung liền đứng vững trước mặt Khang Dũng, vóc người rõ ràng thấp hơn một cái đầu so với đối phương, vẻ mặt không có thiện ý nhìn Khang Dũng.

"Khang Dũng xin sư huynh chỉ điểm." Khang Dũng với ngoại hình rắn rỏi vốn có khí thế không kém, nhưng bị hung quang trong mắt đối phương quét qua lại không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, có điều hắn lại lập tức chắp tay trước ngực một cái rồi nói thế.

"Gì phải nói nhảm nhiều thế, ra tay đi!" Thanh niên sắc mặt hung tàn liếc hắn, hung dữ nói.
Khang Dũng nghe vậy, nhất thời máu dồn lên mặt, hai chân đạp xuống nền lôi đài một cái, thân hình vừa chớp lên đã đến sau lưng thanh niên kia, tay phải lóe lên thứ ánh sáng màu xanh, một quyền ảnh màu xanh đã vung ra.

Tức thì trong mắt thanh niên kia lóe lên vẻ khinh miệt, thân hình khẽ động, hai người đã va chạm vào nhau, hai luồng sáng màu xanh và hồng vừa lóe lên liền tắt ngấm.

"Bịch!"

Một tiếng trầm đục truyền ra, Khang Dũng đã bay ra ngoài như diều đứt dây, ra đến tận bên ngoài lôi đài mới được người đón lấy, nhưng mà lúc này sắc mặt đã xám trắng mà ngất đi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Thanh niên mặt mũi hung ác phủi tay, điềm nhiên đi xuống lôi đài như không có việc gì.
Đám tân đệ tử phía dưới lại xôn xao một hồi.

Đa số bọn họ ngay cả vừa rồi xảy ra chuyện gì đều không thấy rõ, vốn còn có mấy kẻ đang ôm tâm lý may mắn trong lòng thì giờ phút này cũng hoàn toàn tắt ngóm hi vọng.

Sắc mặt Thạch Mục cũng âm trầm xuống.
Mặc dù hắn đứng xa hơn một chút, nhưng một màn vừa rồi lại thấy vô cùng rõ ràng.
Động tác của Khang Dũng đúng là rất nhanh, khi nắm đấm sắp chạm đến thân thể mới bị Tỉnh Hàn tiếp lấy, nhưng chân khí của đối phương lại thâm hậu hơn hẳn, dưới sức quyền hỏa thuộc tính cuồng bạo của đối phương, hắn đã bị đánh bay thẳng ra ngoài.

Thanh niên sắc mặt hung tàn xuống dưới rồi nhưng dư uy vẫn còn đó, bầu không khí lại ảm đạm xuống, nhất thời không có người nào lên đài nữa.

Ngay khi Thạch Mục đang im lặng nghiền ngẫm về một màn lúc nãy thì ở phía trước cách đó không xa, Bạch Thạch cười dài một tiếng bay lên lôi đài, người mà hắn khiêu chiến là Công Xuân Bằng - xếp thứ hạng một ngàn ba trăm bốn mươi mốt.

Rất nhanh, một thiếu niên khuôn mặt bình thường da ngăm đen đã xuất hiện trước mặt y, hai người thi lễ một cái với nhau xong, tỷ thí chính thức bắt đầu.

Bạch Thạch ngày từ đầu đã áp dụng thế công cuồng bạo, lại thấy hai cánh tay hắn nổi gân, quyền ảnh bao trùm công kích về phía thiếu niên mặc áo đen, quyền phong rào rạt, giống như một mảnh sáng màu đỏ túa ra, luồng nhiệt nóng rực tập tức tràn ngập khiến cho những người đứng phía dưới gần lôi đài cảm thấy từng luồng nhiệt phả thẳng vào mặt.

Thạch Mục híp mắt.
Sau khi Bạch Thạch gia nhập Tôn Linh Các thì chân khí trong cơ thể đã gia tăng không ít, chỉ sợ Chí Dương Công đã tu luyện đến một tầng rất cao rồi, Liệt Diễm Quyền ẩn ẩn lộ ra hồng quang, cũng đã có tinh tiến không ít.

Thiếu niên mặc áo đen trên lôi đài lại có vẻ mặt cực kì bình tĩnh, thân hình bất động tại chỗ, tay phải vừa nhấc đã huyễn hóa ra chưởng ảnh màu lam nhạt đầy trờ, hoàn toàn phong bế thế công của Bạch Thạch.

Trên mặt Bạch Thạch lóe lên vẻ khác thường, hai cánh tay lăng không vung lên lại thô to thêm một lần, quyền ảnh đầy trời lại lần nữa tăng thêm ba phân, như một khối khí nóng rực như lửa lập tức bao trùm lấy thiếu niên mặc áo đen.

Nhưng đúng lúc này, thiếu niên mặc áo đen rốt cuộc ra tay.
Chỉ thấy thân hình hắn chuyển động tại chỗ, một luồng khí màu lam quỷ dị đột ngột xoáy lên, lập tức đột phá một khe hở giữa quyền ảnh bao chung quanh, đồng thời thân hinh chớp lên một cái, hóa thành ba bóng đen đánh về phía Bạch Thạch.

Bạch Thạch chỉ cảm thấy hoa mắt, thiếu niên mặc áo đen đã đến trước mặt mình, trong lúc kinh hãi, hai tay theo bản năng thu về trước ngực để bảo vệ chỗ hiểm trên ngực và bụng, một bàn tay lớn cứng rắn như vàng như thép lại bao phủ một màu lam mờ mờ đã ấn lên.

"Thịch!" Một tiếng vang thật lớn!
Áp lực như núi đổ ập tới!
Bạch Thạch chỉ cảm thấy hai tay tê rần, lập tức buông lỏng hai tay.
Dưới thân thiếu niên mặc áo đen cũng có bóng đen lóe lên, đùi phải đã như trường thương nện vào ngực Bạch Thạch, kình lực dồn xuống, thân thể Bạch Thạch chấn động, lập tức bay ra ngoài như bao tải rách.

Dưới lôi đài, mặc dù Tiêu Minh cũng đang thầm kinh hãi nhưng thân hình đã lập tức nhảy lên, tiếp được Bạch Thạch giữa không trung, sức lực cường đại khiến cho hắn sau khi chạm đất còn phải lùi liên tiếp ba bước mới hoàn toàn hóa giải được.

Những lời này... nói rất dài dòng, kỳ thực lại chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Mấy đệ tử mới phía dưới chỉ thấy Bạch Thạch xông tới giữa quyền ảnh đầy trời, thân hình của thiếu niên mặc áo đen nhanh chóng lóe lên, Bạch Thạch đã bị một cước đạp bay rồi, không khỏi hết kinh lại hãi, rụt đầu cúp tai.

Bạch Thạch được Tiêu Minh đỡ xuống xong lập tức khoanh chân ngồi tại chỗ, nhắm mắt điều tức một lát, sắc mặt mới dần khôi phục lại bình thường.

"Bạch huynh, ngươi không sao chứ?"
Thạch Mục cũng chậm rãi bước tới, nhìn thoáng qua dấu chân bắt mắt trên ngực Bạch Thạch, nghiêm túc hỏi.

Bạch Thạch mở mắt ra nhìn về phía Thạch Mục, cười khổ mà lắc đầu.


Đúng lúc này, khóe mắt Thạch Mục liếc thấy một bóng người quen thuộc, Bạch Thạch và Tiêu Minh hình như cũng đã phát hiện gì đó, ba người đồng thời cùng nhìn về một chỗ.

Thì ra trên một lôi đài khác cách đó vài chục trượng, Lam Phượng đã chọn xong đối thủ. Đứng đối diện với nàng là một nữ tử dung mạo xinh đẹp mặc y phục màu hồng nhạt.

Đọc truyện chữ Full