Ngồi gục ở trên nền đất một hồi lâu, Lâm Tuyết Nhi chìm đắm trong sự hoảng loạn và nội tâm thì bị một thứ lực lượng vô hình nào đó gặm nhấm khiến tâm can cô đau đớn vô cùng. Đó không phải cảm giác đau đớn từ da thịt mà là tâm can đang bị thứ gì đó bóp nghẹt lại.
Chìm đắm trong sự hoảng loạn, Lâm Tuyết Nhi không hề cảm nhận hay là hay biết mọi thứ xung quanh, kể cả trận chiến kia có kinh khủng như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể nghe thấy được.
Mãi cho đến khi bầu không khí nặng nề và tĩnh mịch dần bao trùm thì Lâm Tuyết Nhi lúc này mới giật mình sực tỉnh. Cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy nơi tăm tối này đang bị những tòa lôi vân che phủ và từng tia lôi quang đánh xuống khiến một vùng trời sáng lên, cùng với đó là từng cơn mưa xối xả khiến bầu không khí u tối nay càng thêm não nề.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy khắp nơi đều là thi thể thì lúc này mới giật mình kinh hãi. Cô không biết bản thân trong lúc bị huyễn cảnh gặm nhấm và không hề hay biết mọi chuyện lại diễn ra đáng sợ đến mức như thế này.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi mới chợt nhớ lại những chuyện xảy ra ban nãy thì liếc mắt nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Cô mặc kệ bản thân hiện tại lấm lem liền gồng mình đứng dậy, cô biết bản thân lúc này đã làm ra một chuyện không thể nào tha thứ cho bản thân được nhưng chuyện quan trọng hiện tại không phải là chuyện đó.
Chạy ra xung quanh tìm kiếm, Lâm Tuyết Nhi chỉ nhìn thấy những thi thể nằm ở khắp mọi nơi mà trong lòng càng thêm quặn thắt. Cùng với những tia lôi quang đánh xuống, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy ngoài xa có một thân ảnh đang chống thương mà đứng thì nhanh chóng chạy lại gần và với một nụ cười gượng.
Nhưng khi cô còn cách Đế Nguyên Quân không đến mười trượng thì một tia lôi quang đánh xuống cách hắn không xa thì khiến bước chân Lâm Tuyết Nhi dần chậm lại và đứng chôn chân tại chỗ. Ánh mắt cô nhìn ra xa mà không kiềm chế được liền chảy xuống hai hàng nước mắt.
Trước mắt cô, một bóng người run rẩy với uy phục trên người tan tác, mái tóc bạc trắng rũ xuống, gương mặt hốc hác cùng ánh mắt mệt mỏi vô lực vô cùng và đáng sợ hơn là Đế Nguyên Quân đã mất đi cánh tay trái và máu tươi vẫn đang không ngừng chảy xuống.
Nhìn cơ thể Đế Nguyên Quân tàn tạ, Lâm Tuyết Nhi không kìm lòng được mà đưa tay lên che lấy miệng mà không thể nói nên lời.
Cô không thể ngờ được, bản thân chỉ trong một giây phút sai lầm mà đã đẩy hắn vào trong tình thế khốn cùng như thế này. Chỉ vì một sai lầm không bao giờ được xảy ra của cô mà khiến Đế Nguyên Quân gặp phải nguy hiểm và chịu hậu quả khôn lường như thế này.
Không thể tha thứ được cho bản thân, Lâm Tuyết Nhi cắn chặt môi khiến khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi, hai tay nắm chặt lại và cơ thể thì run lên từng cơn. Bước từng bước về phía Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi có cảm giác bản thân hiện tại đang cõng một tòa sơn nhạc ở trên vai, mỗi một bước chân đều trở nên nặng nề và vô lực vô cùng.
Đứng đối diện Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi run rẩy đưa tay lên chạm vào cánh tay bị đứt và khóc rống lên thành tiếng.
“Là tại ta? Tất cả là tại ta? Nếu như không vì ta thì ngươi sẽ không bị như thế này? Tất cả đều tại ta?”
Lâm Tuyết Nhi luống cuống xé một mảnh vải lớn buộc lấy phần cánh tay bị đứt để cầm máu rồi lấy ra một bình đan dược đưa cho Đế Nguyên Quân rồi thều thào nói tiếp.
“Tay ngươi… Tay ngươi… Đúng rồi, ta có đan dược trị thương?”
Đáp lại sự hối hận và lo lắng muộn màng, Đế Nguyên Quân trong lòng lúc này cảm thấy nguội lạnh vô cùng.
Tuy hắn không biết Lâm Tuyết Nhi đã gặp chuyện gì kinh khủng khi bị huyễn cảnh bủa vây, hắn biết cô không cố ý khi ra tay nhưng Đế Nguyên Quân cảm thấy bản thân giống như đang bị phản bội và một lần nữa khơi dậy những hình ảnh bản thân bị Tử Cực Kiếm Môn phản bội lúc trước.
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân quay người và bước lê từng bước nặng nề đi ngược vào trong khu rừng rồi lên tiếng.
“Ta không sao? Đan dược trị thương lúc này vô hiệu đối với ta”.
Nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi lúc này cảm thấy trong lòng nặng nề vô cùng nhưng cô hiện tại không thể nghĩ đến những chuyện đó mà nhanh chóng chạy lại và dìu hắn.
Vừa bước đi, Đế Nguyên Quân càng cảm thấy trong lòng lúc này rối bời vô cùng. Tuy hắn biết chuyện này là một chuyện không hề mong muốn nhưng trong thâm tâm hắn xem Lâm Tuyết Nhi giống như một người đã phản bội.
Ngẩng đầu để từng hạt mưa cuốn trôi mọi suy nghĩ ở trong đầu, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi tự hỏi ở trong đầu.
‘Rốt cuộc chuyện này nên làm như thế nào mới phải?’
Ngồi dưới một gốc cây lớn, Đế Nguyên Quân gạt bỏ toàn bộ suy nghĩ ở trong đầu rồi lấy ra từng bình đan dược hồi phục rồi nuốt xuống. Hắn điên cuồng vận chuyện Côn Bằng Công Đồ luyện hóa triệt để đan dược và hồi phục được một phần nhỏ rồi sau đó vận chuyển điểm sáng Huyết Đế Mộc để trị thương.
Mặc dù vết thương không còn rỉ máu nhưng cảm giác đau nhức vẫn còn đó và vết thương đang dần khép lại nhưng với một tốc độ cực kỳ chậm. Tuy chậm là thế nhưng Đế Nguyên Quân vẫn tiếp tục duy trì, vừa hồi phục chân nguyên vừa dùng điểm sáng để trị thương.
Thời gian cứ thế qua đi, Đế Nguyên Quân ngồi dưỡng thương ở dưới gốc cây đã được bảy ngày và thương thế trên người hắn đã hồi phục triệt để nhưng những miệng vết thương đã để lại những vết sẹo lớn trên cơ thể và cánh tay không thể hồi phục lại được.
Vì bản thân hắn bị thương trong lúc đang thiêu đốt tinh huyết và thọ nguyên nên những thương tích này trở thành những vết thương cực kỳ nghiêm trọng nên không thể nào hồi phục được. Và muốn hồi phục thì Đế Nguyên Quân cần phải sử dụng một loại đan dược hoặc linh dược đặc thù nào đó. Nhưng với hiện tại thì chuyện này gần như bất khả thi đối với hắn.
Trong suốt thời gian tĩnh dưỡng này, Đế Nguyên Quân để ý Lâm Tuyết Nhi luôn túc trực bên cạnh hắn với gương mặt ủ rũ và hối hận thì trong lòng hắn lúc này mới dần dần dịu xuống. Hắn không trách Lâm Tuyết Nhi mà hắn chỉ cảm thấy thất vọng mà thôi.
Nhìn thấy Đế Nguyên Quân tỉnh dậy, Lâm Tuyết Nhi vui mừng nhìn qua nhưng rất nhanh, biểu cảm vui mừng trên gương mặt cô dần biến mất mà thay vào đó là biểu cảm ủ rũ và không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Lâm Tuyết Nhi trốn tránh ánh mắt Đế Nguyên Quân mà nhìn qua nơi khác rồi lên tiếng.
“Ngươi tỉnh rồi? Thương thế trên người ngươi thế nào rồi?”
Thấy Lâm Tuyết Nhi vẫn chưa thể bước ra được khỏi cảm giác tội lỗi và hối hận, Đế Nguyên Quân đứng dậy và nở một nụ cười nhẹ đáp.
“Thương thế gần như đã khỏi hẳn còn cánh tay trái muốn hồi phục thì cần phải có linh dược hoặc đan dược đặc trị mới được? Nhưng mà ngươi không cần quá lo lắng, đối với ta thì còn đủ từ chi, thiếu một hay hai cánh tay thì đều như nhau”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi run lên từng cơn khi hắn đang nói, Đế Nguyên Quân tiến lại gần rồi đặt nhẹ lên đầu cô và nói.
“Ngươi không cần phải tự trách bản thân, ta biết chuyện đó chỉ là một chuyện không may xảy ra nên ta không trách ngươi?”.
“Ngươi chắc là không muốn những thứ mà bản thân đã cố gắng từ trước đến giờ trở thành công cốc đúng không? Và công nhận những thứ mà ngươi đã đạt được nên ta không muốn ngươi vì chuyện này mà sụp đổ”.
“Còn nếu ngươi cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân được và cảm thấy có lỗi với ta thì ngươi phải trở nên mạnh hơn, không chỉ mạnh bằng thực lực mà còn phải mạnh nhiều thứ khác”.
“...”.
Ngả vào lòng Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi vòng tay ôm chặt hắn rồi khóc thành tiếng. Cô lúc này giống như một đứa trẻ đang khóc để xả hết tất cả mọi thứ.
Để Lâm Tuyết Nhi khóc cho thỏa nỗi lòng một hồi lâu, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía tòa thành ở ngoài xa thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ánh mắt lộ rõ sát ý nồng đậm của bản thân.
Một tay vỗ nhẹ an ủi Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân thầm quyết trong lòng.
“Ta muốn nhìn xem, kẻ đứng đằng sau gây ra mọi chuyện là thần thánh phương nào? Ta không cần biết ngươi là kẻ nào và kinh khủng ra làm sao? Nhưng một khi đã đụng đến nghịch lân của ta thì cho dù ngươi là Thiên Vương lão tử cũng không thể bình được sự tức giận của ta?”
“Ngươi cứ ở trong tòa thành đó và rửa cổ đợi ta?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 397: Rộng lượng.
Chương 397: Rộng lượng.