TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 131: Bị tập kích

Cảnh đêm bao phủ, mây trôi lãng đãng, bầu trời không trăng không sao.

Trong khu phù rừng phụ cận cứ điểm Thử Sào, thật nhiều thân ảnh cao lớn lặng lẽ tụ lại từ bốn phương tám hướng. Những người này đến cách cứ điểm chừng vài dặm liền dừng lại, không ai lên tiếng, giống như đang đợi gì đó. Cũng không lâu sau, mây đen đằng xa thình lình kéo đến cuồn cuộn, giương nanh múa vuốt, thỉnh thoảng biến ảo thành hổ, báo, các loại hung thú,… tà khí ngút trời.

Mây đen sà xuống một ngọn núi nhỏ ngay cạnh cứ điểm rồi dần tán đi, để lộ bên trong một nam tử Man tộc tương đối thấp bé mặc thú bào màu đen. Đỉnh đầu người này đội một chiếc mũ màu đen cổ quái, thoạt nhìn rất giống đầu dê. Khuôn mặt không tính là già, thế nhưng cánh tay nhăn nheo giống như rễ cây cằn cỗi. Pháp trượng xương trắng trong tay có khảm một chiếc đầu lâu trắng hếu. Hốc mắt tối om lóe lên hai luồng hỏa diễm màu đen.

Đám Man nhân cao lớn đứng trên gò núi cúi người hành lẽ với Man nhân thấp bé.

“Bái kiến Thống lĩnh đại nhân!”

“Chuẩn bị xong hết chưa?” Man nhân thấp bé mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

“Đã an bài thỏa đáng, tất cả lối ra của căn cứ này đều có tộc nhân của ta canh gác. Hôm nay nhất định nhổ bỏ tận gốc, phù sư bên trong tuyệt đối không ai chạy thoát!” Một Man nhân trung niên giống như gấu ngựa, lưng đeo hai lưỡi búa lập tức tiến lên một bước, giọng điệu dữ tợn.

Thống lĩnh Man tộc nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về cứ điểm phía xa xa.

“Thống lĩnh đại nhân, theo tình báo của chúng ta. Cứ điểm này có thuật sĩ Tinh giai tọa trấn. Dũng sĩ bổn tộc tuy rằng dũng mãnh nhưng chỉ sợ không phải đối thủ của người nọ.” Man nhân trung niên chần chờ một chút rồi nói thêm.

“Có ta ở đây ngươi lo cái gì? Vì muốn gặp mặt đám người tự xưng là Thuật Sĩ Nhân tộc, ta mới đến đây một chuyến.” Thống lĩnh Man tộc ngạo nghễ nói ra.

"Vâng, có Thống lĩnh đại nhân ra tay, chúng thuộc hạ liền có thể yên tâm.” Man nhân trung niên vội vàng nịnh nọt.

Gã thống lĩnh khoát tay áo. Pháp trượng bạch cốt trong tay vung lên, lập tức phát ra một đạo bạch quang cùng tiếng nổ chói tai. Man tộc mai phục xung quanh cứ điểm đồng loạt la lên, mang theo sát khí ngập trời đánh tới cứ điểm.



Cứ điểm Thử Sào, trong gian phòng chữ Khôn.

Thạch Mục khoanh chân ngồi trên giường, chậm rãi vận chuyển Bàn Nhược Thiên Tượng Công. Theo sự vận chuyển của chân khí bên trong cơ thể, thân thể hắn hiện ra từng đạo khí kình màu đen giống như dây lụa vờn quanh. Dù giành phần lớn thời gian tu tập Thoát Thai Quyết, hắn vẫn không hề buông lỏng việc rèn luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công. Hôm nay, khoảng cách đến tầng thứ sáu cũng không còn bao xa.

Vào thời khắc này, âm thanh đinh tai nhức óc bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến khiến cho cả gian thạch thất có chút rung động lắc lư. Thạch Mục âm thầm rùng mình, vội vàng xoay người nhảy xuống giường, cầm lấy Vẫn Thiết Hắc Đao. Đến khi chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn chợt cúi người lấy ra một chiếc hộp dưới giường, bên trong rõ ràng là một xấp phù lục đặc biệt dày cộm. Hắn một tay cất kỹ phù lục vào trong ngực, một tay đẩy cửa đá bước nhanh ra ngoài. Âm thanh vang dội càng lúc càng rõ, hơn nữa lại như truyền đến từ bốn phương tám hướng.

“Chẳng lẽ có người tiến công cứ điểm?”

Thạch Mục âm thầm kinh ngạc, đưa mắt quan sát mọi nơi rồi lựa chọn một hướng để lao đi. Không bao lâu sâu, từ một lối đi gần đó, tiếng bước chân truyền ra dồn dập. Họ Thạch không khỏi rùng mình, nắm chặt Vẫn Thiết Hắc Đao. Cũng may người đến là năm sáu phù sư Nhân tộc, Phùng Ly cũng ở trong đó.

“Thạch sư huynh, ngươi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Đám người này thoạt tiên đồng dạng giật mình nhưng thấy Thạch Mục liền nhẹ nhàng thở ra. Một gã phù sư mặc trang phục Thiên Âm Tông vội vàng dò hỏi.

“Ta cũng không rõ, dường như có kẻ tấn công cứ điểm.” Thạch Mục lắc đầu nói.

Hắn vừa dứt lời, thông đạo phía trước thình lình truyền đến âm thanh chém giết cùng pháp lực va chạm. Cả đám thấy vậy cả kinh sau đó liếc mắt nhìn nhau rồi quyết định cùng tiến về phía trước. Thạch Mục lặng lẽ rớt lại phía sau, đến gần Phùng Ly như muốn nói gì đó. Đúng vào lúc này, tại ngã rẽ thông đạo trước mặt chợt có hai ba gã phù sư không chút đề phòng cứ thế xông lên.

“Coi chừng…” Thạch Mục thấy vậy vội vàng lên tiếng nhắc nhở

Thế nhưng đã muộn!

Theo tiếng xé gió vang lên vun vút, vài mũi tên từ cung nỏ đối diện bắn tới, nhanh chóng xuyên thủng hai gã phù sư không hề phòng bị khiến cả hai kêu rên thảm thiết. Thân thể bị trường tiễn mang theo, cắm phập vào vách tường gần đó. Đuôi tên rung rung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Một gã phù sư trúng thương chỗ hiểm, lập tức tắt thở. Kẻ còn lại còn chưa chết ngay bèn đưa mắt nhìn vế phía đám người họ Thạch để xin giúp đỡ.

Một tiếng rít gào ghê rợn vang lên!

Một thanh cốt mâu phóng tới, kết liễu phù sư trẻ tuổi còn đang thoi thóp. Đầu mâu cắm sâu vào nửa xích khiến vách tường xung quanh hiện ra từng vòng rạn nứt. Thạch Mục tỏ vẻ ngưng trọng, thân hình lóe lên cúi người quẹo vào bức vách gần đó rồi vươn tay lấy ra bốn năm tấm phù lục đồng thời nghiêng tai lắng nghe. Đám phù sư còn lại nhìn thấy đồng bạn bị ghim trên tường đều lộ vẻ sợ hãi lui về phía sau mấy bước. Chợt thấy không khí bên cạnh khẽ động, Phùng Ly đã nhích lại gần, Thạch Mục nhìn hắn một cái, vừa quan sát đám người phía xa, giọng nói không nhanh không chậm:

“Kẻ đến là Man tộc, không phải là ngươi…”

“Thạch huynh, tại hạ có mối thù sâu như biển với người Man, tuyệt đối không gây nên sự tình bất lợi cho Nhân tộc. Huống hồ ta đã giao cả táng mạng cho ngươi còn gì.” Phùng Ly cười khổ, nhỏ giọng nói ra.

Thạch Mục nhẹ gật đầu, không nói gì thêm, lần nữa quay đầu đi.

Việc cần làm trước mắt là biết rõ tình huống hiện tại của cứ điểm, chỉ tiếc lối rẽ phía trước chính là lối đi duy nhất nối tiếp địa phương khác, không giải quyết được mấy tên Man tộc ngăn cản nơi đó thì sẽ không có cách nào rời khỏi đây.

Chỉ là tình hình hiện tại lại không biết phía trước có bao nhiêu Man tộc, cho dù với thực lực hiện tại thì hắn cũng không muốn liều lĩnh xông vào.

Ngay khi Thạch Mục đang có chút chần chờ, nhãn quang của Phùng Ly chuyển động vài cái rồi bỗng nhiên thấp giọng nói:
“Thạch huynh, nếu như ta không cảm ứng sai thì có lẽ phía trước có bốn tên Man tộc.”

“Làm sao ngươi biết được?” Thạch Mục nghe thấy vậy thì kinh ngạc hỏi lại.

“Từ khi đồ đằng trên người ta xảy ra biến dị thì ta có thể cảm ứng được những người có đồ đằng chi lực trên cơ thểm nhưng mà năng lực cảm ứng này cũng có điểm hạn chế về khoảng cách, phạm vi hữu hiệu ước chừng chỉ khoảng năm mươi trượng, xa hơn thì có lẽ cũng chỉ có thể cảm ứng đại khái mà thôi.” Phùng Ly không giấu diếm chút nào nói.

“Nếu thật là chỉ có bốn tên Hậu Thiên đồ đằng dũng sĩ thì cũng khong phải quá lo sợ.” Thạch Mục nghe xong thì nghĩ thầm vào cái, ngược lại không hề hoài nghi tính thật giả trong lời nói của đối phương.

Nhưng đúng lúc này, một thanh ân nổ mạnh truyền đến!

Phảng phất giống như có một quái vật khổng lồ đang oanh kích trên ngọn núi của cứ điểm, thông đạo dưới mặt đất bắt đầu lắc lư kịch liệt, thậm chí trên vách tường xung quanh đã bắt đầu nứt ra từng đạo khe hở.

Phùng Ly loạng choạng ngã cắm đầu xuống đất, mấy tên phù sư khác cũng nghiêng trái ngã phải.

Đồng tử Thạch Mục co rụt lại, thân thể chấn động không ngừng sau đó bỗng nhiên lao bắn lên một cái nhảy vào ngã rẽ trong thông đạo.

Trong thông đạo phía trước, chính xác như lời Phùng Ly nói, ở đây có bốn tên Man tộc.

Trong đó có hai tên đang cầm cung tiễn trong tay, nhưng do mặt đất chấn động nhiễu loạn nên thân thể cũng đang trong trạng thái lung lay bất định, căn bản không có cách nào ngắm trúng cái gì.

Thạch Mục đại hỉ, không cần suy nghĩ giơ tay lên, mấy tấm phù lục kích xạ ra.

Hào quang lóe lên, bảy tám đạo băng trùy màu trắng hiện ra bắn về phía bốn tên Man tộc.

Bốn tên Man tộc sắc mặt đại biến, vội vàng né tránh sang xung quanh, hiểm lại càng hiểm tránh thoát mấy cái băng trùy.

Nhưng đúng lúc này, bóng người như hoa, Thạch Mục đã nhào đến gần, cánh tay hắn khẽ động, một đạo hỏa diễm đao sáng loáng đánh xuống đỉnh đầu một tên Man tộc đang cầm trường cung màu xanh.

Tên cung thủ Man tộc này hét lớn một tiếng, đưa trường cung màu xanh lên trên che đỉnh đầu lại.

Nghĩ đến đây, chuôi trường cung này được chế dạo từ lục tinh chính là đặc sản chỉ có tại Hoang Nguyên của Man tộc, cực kỳ cứng rắn, chỉ cần có thể ngăn cản được một đao này thì mấy tên đồng bạn của y sẽ có thể ra tay cứu viện.

“Răng rắc” một tiếng.

Trường cung màu xanh lá dưới quang mang của hỏa diễm đao lại trở lên yếu ớt như đậu hũ, dễ dàng bị chém đứt thành hai đoạn.

Ánh đao cũng không ngừng lại chút nào, xuy một tiếng hung hăng chém tên cung thủ Man tộc này thành hai nửa. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi.

Thần sắc Thạch Mục giống như cương thiết, trong mưa máu đầy trời không hề biến sắc chút nào, hắn đứng tại chỗ vung cánh tay lên chém ngang đao ra bổ vào một tên Man tộc khác đang kéo cung tên chuẩn bị buông tay ra ở đối diện.

Huyết quang lại lóe lên lần nữa, tên này nhanh chóng bị chém thành hai đoạn, huyết vũ lại bay tán loạn lần nữa.

Hai tên Man tộc khác lúc này rốt cục đã lấy lại tinh thần, nổi giận gầm lên một tiếng, huy động binh khí trong tay nhào tới.

Hai cánh tay chúng bắt đầu phồng lên, hiển nhiên đã khu động đồ đằng chi lực, một tên cầm một thanh quỷ đầu đại đao màu đen, tên còn lại cầm một cây búa to chém tới.

Thân hình Thạch Mục chuyển động một cái, Vẫn Thạch Hắc Đao chém ngang một cái.

Ken két!

Hai tên Man tộc chỉ cảm thấy tay chợt nhẹ bẫng, quỷ đầu đại đao và cự phủ trực tiếp bị chém thành hai đoạn.

Ánh lửa chói mắt lóe lên trước người hai tên, Thạch Mục mặt không biểu tình thu đao lui lại về phía sau.

Trong mắt hai tên Man tộc tràn đầu thần sắc sợ hãi, trên cổ chúng xuất hiện một vệt đỏ sau đó nhanh chóng lan rộng, cái đầu nghiêng một cái rồi lăn xuống đất, hai cỗ thi thể không đầu tức thì mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất.

Từ lúc Thạch Mục động thủ đánh chết bốn tên Man tộc bất quá chỉ qua mấy hơi thở ngắn ngủn, mặt đất lúc này cũng đã ngưng chấn động.

Ánh mắt của hắn nhìn về thông đạo phía trước, khẽ cau mày.

Đằng sau thi thể của bốn gã Man tộc không ngờ còn có thi thể của ba phù sư nữa, chắc hẳn lúc nghe thấy tiếng đánh nhau lúc trước, những người này đã bị bốn tên Man tộc kia giết chết.

Trong đó có một cỗ thi thể đúng là nam tử đầu trọc Khâu Minh của Thiên Âm Tông đã từng có xung đột với hắn, trên ngực y có một cái lỗ lớn, trên người sớm đã không còn khí tức nào nữa.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Phùng Ly chạy tới, sau khi nhìn rõ thi thể của bốn tên Man tộc trên mặt đất thì lóe lên vẻ kinh ngạc.

Y mặc dù biết Thạch Mục có thể đơn giản trấn áp biến dị của mình lúc trước, thực lực tuyệt đối sẽ không kém, nhưng y cũng không nghĩ tới hắn đã đạt đến trình độ vừa đối mặt đã có thể chém chết bốn tên đồ đằng dũng sĩ.

“Thạch huynh, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?” Phùng Ly thở dài một hơi rồi thận trọng hỏi.

“Nếu như Man tộc đã xâm nhập đến chỗ này, xem ra toàn bộ cứ điểm cũng đã lâm vào tình trạng bị công chiếm. Tuy ở đây có nhiều phù sư, nhưng phần lớn chiến lực không cao, về phần những công nô luyện chế phù chỉ thì cũng không thể nào trông chờ được, nếu như muốn sống thì chỉ có thể gắng gượng lao ra thôi.” Thạch Mục không chần chừ nói.

“Ở trong cứ điểm còn có Phương Thượng Sư là tinh giai thuật sĩ, chẳng lẽ cũng không phải là đối thủ của bọn Man tộc này sao?” Phùng Ly chần chừ một chút rồi hỏi tiếp.

Đọc truyện chữ Full