Qua ngày hôm sau, Lâm Tuyết Nhi từ trong cơn mê tỉnh dậy. Cô nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang ân cần ở bên cạnh chăm sóc thì không giấu diếm được cảm xúc nên nở một nụ cười vui sướng.
Gồng mình ngồi dậy, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy đầu vẫn còn đau như búa bổ và có một cảm giác âm ỉ khiến cô phải nhăn mặt.
“Tình trạng của ngươi hiện tại chỉ mới tốt hơn một chút thôi? Ngươi nên nằm xuống nghỉ ngơi tiếp đi?”
Nhẹ tay dìu Lâm Tuyết Nhi nằm xuống, Đế Nguyên Quân lo lắng lên tiếng.
“Ta không biết lý do ngươi bị làm sao nhưng theo như ta thấy thì kể từ khi ngươi nhìn thấy đoạn ký ức đó thì mới bị như thế?”
“Đúng vậy?”
Lâm Tuyết Nhi nhớ lại khung cảnh bản thân ngày hôm qua nhìn thấy thì sắc mặt liền lộ ra vẻ lo lắng, đáp.
“Ta không biết ngươi có cảm nhận giống như ta không nhưng ta thấy trận chiến thời viễn cổ chính là trận chiến của tiên nhân và cổ điện ở trong đầu ta bắt đầu có phản ứng khi đoạn ký ức đó vừa kết thúc”.
“Ta không biết phải lý giải chuyện này như thế nào nhưng có lẽ chuyện đó có liên quan đến cổ điện? Hoặc cũng có thể có sự liên quan giữa cổ điện và trận chiến đó?”
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn cô lộ rõ sự suy nghĩ, đáp.
“Vậy sao? Mặc dù chuyện này vẫn còn rất nhiều ẩn số nhưng ta cũng nghĩ có một mắt xích nào đó cùng với những chuyện mà ta đã từng nghe lúc trước?”
“Tuy hơi mơ hồ nhưng ta lại có dự cảm những thứ ta nghe được và đoạn ký ức này có một sự liên quan nào đó?”
Bất giác, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng nói tiếp.
“Mà thôi, chuyện này chẳng liên quan đến ta nên ta chẳng việc gì phải để tâm đến nó? Thứ mà ta quan tâm hiện tại chính là tìm kiếm cơ duyên để đột phá cảnh giới”.
“Thời gian này ta muốn bế quan một thời gian nên ngươi cứ tiếp tục tĩnh dưỡng cho thật tốt và đừng lo nghĩ đến việc chậm trễ, cái mà ta lo lắng hiện tại là sự an toàn của hai ta chứ không phải cơ duyên ở ngoài kia”.
Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ đáp lời.
“Ta biết rồi?”
Ngồi ở trung tâm căn phòng, Đế Nguyên Quân bày trí hai tòa trận pháp Tụ Linh, Dẫn Linh và lấy bản thân là trung tâm trận nhãn. Sau khi trận pháp dần ổn định, Đế Nguyên Quân vươn tay cảm nhận linh khí ở xung quanh dần tập trung và trở nên nồng đậm thì bắt đầu ngồi xuống.
Hắn lấy ra toàn bộ linh dược thu được bày ra ở trước mặt rồi thở dài một hơi.
“Đáng tiếc, tinh thần lực vô hiệu khi ở trong này chứ nếu không ta có thể dựa vào đống linh dược thuộc tính hỏa này luyện ra ít nhất cũng được hai viên Địa cấp hạ phẩm linh dược?”
“Tuy cảm thấy hơi tiếc một chút nhưng với tình hình hiện tại thì ta không còn cách nào khác ngoài việc phải luyện hóa nó?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ nhắm chặt lại, cánh tay phải hắn từ từ đưa lên kết ấn ở trước ngực rồi đột nhiên, toàn bộ đống linh dược giống như bị một loại lực lượng vô hình nào đó đưa lên trước người.
Điên cuồng vận chuyển hai đại công pháp, một tôn hư ảnh Côn Bằng to lớn cao gần hai mươi trượng và dài gần năm mươi trượng đang bay lượn xung quanh người hắn rồi há rộng miệng nuốt chửng toàn bộ đống linh dược rồi bắt đầu luyện hóa.1
Chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ linh dược bị Côn Bằng nghiền ép triệt để và hóa thành từng đạo linh khí cùng dược lực nồng đậm xâm nhập khắp nơi vào trong cơ thể.
Mỗi một nơi dược lực thẩm thấu, Đế Nguyên Quân cảm giác da thịt ở xung quanh dần trở nên nóng lên và lan tỏa khắp cơ thể với một tốc độ nhanh đến mức mà hắn không kiềm chế được rồi run lên từng cơn.
Tuy thực lực của bản thân hiện tại đã mạnh hơn trước rất nhiều nhưng để cùng lúc luyện hóa nhiều gốc Địa cấp linh dược vẫn là một chuyện hơi quá sức đối với hắn. Cảm giác dược lực lan tràn khắp cơ thể và có thể tràn ra ngoài bất cứ lúc nào, Đế Nguyên Quân cắn răng thúc đẩy Ngũ Hành Bá Thể Quyết và điểm sáng Thiên Ma Thần Hỏa lên đến đỉnh điểm để luyện hóa.
Cơ thể giống như quả bóng được bơm đầy hơn, Đế Nguyên Quân cảm giác đan điền dần bành trước ra xung quanh và kéo theo đó là một cảm giác nóng bỏng thẩm thấu khắp mọi ngóc ngách cùng một cảm giác da thịt căng ra khiến hắn cảm thấy đau nhức vô cùng.
Nhưng dựa vào công pháp và điểm sáng Thiên Ma Thần Hỏa thì lượng dược lực khổng lồ ở trong cơ thể dần dịu xuống và bị luyện hóa dần dần. Cùng với cảnh giới đang được tăng lên thì điểm sáng cũng bắt đầu sáng lên và phát ra một lượng tinh quang hết sức nồng đậm.
Chỉ trong một thời gian ngắn Thiên Ma Thần Hỏa phát triển, Đế Nguyên Quân có cảm giác bản thân hiện tại đang không khác gì một lò luyện có thể nấu luyện bất cứ thứ gì. Men theo sự phát triển của điểm sáng, Đế Nguyên Quân cũng có cảm giác nhục thân hiện tại cũng đang dần tăng lên.
Đế Nguyên Quân có cảm giác những nơi bị dược lực thẩm thấu thì nhục thân đang không ngừng tôi luyện và nhất là lục phủ ngũ tạng. Tuy những gốc linh dược này không có tác dụng để rèn luyện lục phủ ngũ tạng nhưng dựa vào lượng dược lực khổng lồ và nóng bỏng chạy khắp nơi đã kích thích lục phủ ngũ tạng.1
Chính vì thế, Đế Nguyên Quân có cảm giác bản thân có thể đột phá được tầng thứ ba của đệ nhất trọng tựu nhục thân viên mãn. Những hắn vẫn cảm thấy bản thân vẫn còn thiếu thiếu một chút thì mới có thể đột phá.
Thời gian cứ thế qua đi, Lâm Tuyết Nhi tĩnh dưỡng gần một tuần thì cảm giác đau nhói đó đã dần biến mất và cô cũng bắt đầu với việc tu luyện của bản thân. Ngoài việc luyện kiếm ra thì cô nhiều khi còn nhìn Đế Nguyên Quân đang bế quan mà gương mặt đột nhiên đỏ bừng.
Tuy nhìn Đế Nguyên Quân hiện tại trông già dặn hơn so với tuổi cùng mái tóc bạch kim lại khiến cô bị thu hút và không muốn rời mắt khỏi hắn. Mỗi khi nghĩ đến việc có hắn ở bên cạnh, những lần nắm tay và những cái ôm, cái hôn khiến tâm trí Lâm Tuyết Nhi trở nên trống rỗng, nhịp tim thì đập mạnh và hơi thở thì dần trở nên gấp gáp.
Trong đầu cô, hình bóng Đế Nguyên Quân vẫn luôn hiện hữu và chiếm trọn một phần lớn. Mỗi một khi cô nghĩ đến việc cách xa hắn thì trong tận đáy lòng lại có cảm giác buồn tủi và không nỡ.
Mỗi lần cô vung kiếm, Lâm Tuyết Nhi lại nghĩ đến bản thân đang được Đế Nguyên Quân ở bên cạnh và hòa nhịp. Nghĩ đến đây thôi, Lâm Tuyết Nhi đã cảm thấy bản thân rất vui sướng và những ý nghĩ đen tối dần len lỏi ở trong tâm trí. Tuy cô không muốn nghĩ đến những chuyện đó nhưng trong thâm tâm lại vô tình phủ nhận hết tất cả.
Nghĩ bản thân thời điểm này đang có những suy nghĩ hết sức kỳ quặc, Lâm Tuyết Nhi vùi đầu vào việc luyện kiếm để quên đi những suy nghĩ đó nhưng cô không thể làm được. Cô càng gạt bỏ thì hình ảnh Đế Nguyên Quân hiện ra ngày càng rõ ràng mặc dù hắn đang bế quan ở cách đó không xa.1
Thời gian một tháng qua đi, Lâm Tuyết Nhi vùi đầu trong tu luyện, cô lúc này đã không biết bản thân đã luyện đi luyện lại bộ kiếm pháp đó biết bao nhiêu lần và tâm trí cô gần như không cảm nhận thức được thời gian đang trôi qua rất nhanh.
Mãi cho đến khi Đế Nguyên Quân xuất quan, Lâm Tuyết Nhi mới nhận thức bản thân hiện tại điên cuồng như thế nào, cô càng ngày càng muốn hắn ở bên cạnh, cảm nhận hơi ấm và sự bao bọc khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Sau khi xuất quan, Đế Nguyên Quân mặc dù đã đột phá cảnh giới và nhục thân lên Thiên Địa cảnh tầng hai nhưng có một điều hắn cảm thấy nuối tiếc là Ngũ Hành Bá Thể Quyết vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể đột phá.
Hai mắt từ từ mở ra, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi và cảm thấy có chút tiếc nuối thốt ra.
“Đáng tiếc, đống linh dược đó nếu như luyện thành đan thì ta có thể đột phá thêm một tiểu cảnh và Ngũ Hành Bá Thể Quyết có thể nhập viên mãn đệ nhất trọng?”
“Biết là thế nhưng ta cũng không thể gấp gáp được, Kim Tự Tháp rộng lớn sẽ không thiếu cơ duyên để ta đột phá?”
Nhắm mắt cảm nhận những sự thay đổi của bản thân hiện tại, Đế Nguyên Quân có cảm giác thực lực đã tăng lên gấp hai lần so với lúc trước và đan điền hiện tại đã mở rộng lên thành hai mươi trượng.
Với sự gia tăng của cảnh giới, Đế Nguyên Quân có cảm giác bản thân hiện tại hít thở cũng có thể tùy ý sử dụng thiên địa chi khí một cách dễ dàng. Tuy đột phá tiểu cảnh không nhận được sự tẩy luyện của thiên địa nhưng Đế Nguyên Quân lại có cảm giác bản thân hiện tại giống như đã được tôi luyện thêm một lần nữa.
Đánh ra một đạo linh hỏa, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Với lực lượng của Thiên Ma Thần Hỏa thì ta có thể luyện Địa cấp hạ phẩm đan dược dễ dàng hơn trước rất nhiều?”
“Thật sự vui mừng khi ta lựa chọn điểm đến đầu tiên là Kim Tự Tháp?”
Từ trong bế quan tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân ngồi ở ngoài xa nhìn Lâm Tuyết Nhi miệt mài luyện kiếm với mái tóc óng mượt tung bay trong gió và từng hạt mồ hôi đang lăn dài trên gương mặt xinh đẹp thì bất giác hít vào một ngụm khí lớn.
“Nhìn Lâm Tuyết Nhi miệt mài luyện kiếm trông xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều?”
“Thật sự rất cuốn hút?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 409: Đột phá
Chương 409: Đột phá