TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 536: Linh thú

Mùa đông giống hệt như một nàng công chúa xinh xắn, cao quý nhưng lại mang chút rụt rè. Đôi khi nàng lấy một chiếc khăn che mặt tạo ra những cơn gió lạnh lẽo. Tuy nhien, mùa đông trên Bồng Lai tiên đảo còn ấm hơn đại lục và vùng Tây Bắc rất nhiều. Cho dù đứng trên núi cao cũng không có được cảm giác lạnh thấu xương.
Hạ Nhất Minh đứng ngoài động luyện đan, vươn vai một cái. Trong lòng hắn có chút cảm khái. Từ khi đồng ý với lời thỉnh cầu của Triển Hồng Đồ, Hạ Nhất Minh không thể chờ được đi tới phòng luyện đan của Kiền Sơn môn bắt đầu luyện chế tiên thiên kim đan.
Với thực lực cấp tôn giả, sử dụng Hỏa chi hoa để khống chế độ ấm của đan lô, tuy không thể cam đoan thành công trăm phần trăm nhưng xác suất cao hơn xa luyện đan sư cấp bậc tiên thiên cường giả.
Ba mươi phần tài liệu, ngoại trừ bốn phần bị hỏng ra, còn lại thành công luyện chế được hai mươi sáu viên tiên thiên kim đan.
Kết quả như vậy khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy hài lòng. Ngay cả Triển Hồng Đồ cũng mừng rỡ như điên, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh càng thêm khác lạ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Có điều cho hắn thêm một lá gan thì cũng vẫn không dám đánh với Hạ Nhất Minh.
Sau khi luyện chế xong toàn bộ, Hạ Nhất Minh cầm mười ba viên tiên thiên kim đan đi ra ngoài. Hắn đứng ngửa mặt lên nhìn trời, trong lòng vô cùng cảm kích đối với Hác Đồng tôn giả và Dược đạo nhân.
Nếu không được Dược đạo nhân hết lòng chỉ bảo, hắn cũng không nắm được tri thức cơ bản về luyện đan. Đồng dạng, một thời gian sống trong Linh Tiêu bảo điện, được Hác Đồng đem hết kinh nghiệm truyền thụ mới tạo ra được Hạ Nhất Minh như ngày hôm nay.
Trong nháy mắt, hắn càng thêm kiên quyết với ý định của bản thân. Có ân báo ân, có thù báo thù, với vị tiền bối giúp đỡ mình như vậy, sau này chắc chắn sẽ phải báo đáp thật nhiều.
Thân hình hắn thoáng động liền lướt xuống chân núi. Mặc dù tốc độ của hắn không thể so với Lôi Điện, nhưng về tới Hoắc Phủ cũng không mất quá nhiều thời gian.
Phủ đệ to lớn của Đổng Trà Duệ đã được toàn bộ Hoắc gia tiếp nhận.
Có điều, Hoắc Nhạc Thanh trịnh trọng phân phó cả hậu viện trong Hoắc phủ đều thuộc về Hạ tiên sinh. Ngoại trừ một số nô bộc quét dọn hàng ngày thì chỉ có Hoắc Đông Thành đủ tư cách vào đó.
Khi Hạ Nhất Minh trở về, Hoắc Đông Thành đã đợi sẵn ở đó. Vừa thấy Hạ Nhất Minh, hắn liền cung kính, bước tới nói:
- Tiền bối! Trương gia gia đã đợi ngài ở trong phủ ba ngày. Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên. Trương Hòa Thái biết rõ mình ở trên núi luyện đan vậy mà vẫn đến đây chờ quả là lạ.
Gật nhẹ một cái, Hoắc Đông Thành hiểu ý liền xoay người đi mời Trương Hòa Thái. Sau khi bước vào Trương Hòa Thái lập tức vái một cái thật sâu rồi cao giọng nói:
- Tiền bối! Đây là thiếp mời của Tổ sư gia bản môn. Mời ngài xem qua.
Lần đầu gặp nhau, Trương Hòa Thái còn xưng huynh gọi đệ với Hạ Nhất Minh. Bây giờ nghĩ tới mà vẫn còn cảm thấy sợ. Nếu sớm biết thân phận của Hạ Nhất Minh, cho dù bị đánh chết hắn cũng không dám gọi thế.
Có điều, sau khi biết được thân phận của Hạ Nhất Minh, Trương Hòa Thái và Hoắc Nhạc Thanh cũng biết hắn từ trong bão táp cứu được Hoắc Hồng Sinh. Còn về việc tại sao Hạ tiên sinh lại đi vào trong bão thì bọn họ không thể đoán được.
Hạ Nhất Minh giật mình, đưa tay nhận lấy. Nhìn lướt qua một cái, hắn không khỏi dở khóc dở cười. Trên thiếp mời Triển Hồng Đồ chính thức mời hắn cùng đến Hải Thiên thành. Tuy nhiên, trên tấm thiếp không chỉ đề một mình hắn mà còn có Bách Linh Bát và bạch mã.
Gật đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- ngươi về báo cho Triển huynh rằng mười ngày sau, hạ mỗ sẽ theo hắn tới Hải Thiên thành.
Trương Hòa Thái mừng rỡ, vội vàng vâng lời. Lúc này, đứng trước Hạ Nhất Minh, hắn có cảm giác luống cuống chân tay. Sau khi có được câu trả lời, hắn vội vàng cáo từ. Cho đến khi rời khỏi Hoắc phủ hắn mới thở phào một cái, trong lòng hết sức cảm khái.
Cảm giác khi đối mặt với tôn giả quả là khác lạ.
Đợi sau khi Trương hòa thái rời đi, Hoắc Đông Thành tiến lên nói:
- Tiền bối! Ngài cũng muốn đi Hải Thiên Thành hay sao?
Hạ Nhất Minh nói với hắn một cách thân mật:
- Đúng thế! Nếu đã tới Bồng Lai tiền đảo thì phải đi khắp nơi cho biết.
Hoắc Đông Thành cắn răng chợt vái một cái thật sâu, nói:
- Tiền bối! Vãn bối biết ngài đồng ý với Triển tôn giả đại nhân hoàn toàn là bởi vì Hoắc gia. Mối ân tình đó, Đông Thành suốt đời khó quên.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi:
- Là ai nói với ngươi?
- Gia tổ và Trương gia gia. Hoắc Đông Thành nghiêm nghị nói.
Hạ Nhất Minh cười nói:
- Bọn họ đúng là lắm chuyện. Hạ mỗ đi chỉ là muốn xem Hải Thiên thành thế nào mà thôi. Mấy máy môi một chút, hắn nói:
- Nếu ngươi muốn báo đáp ta thì hãy cố gắng tu luyện. Sau này, nếu có thể trở thành tôn giả, kế thừa y bát bằng hữu của ta thì ta cũng vui rồi.
- Tiền bối cứ yên tâm! Vãn bối nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài.
Hai mắt Hoắc Đông Thành tỏa sáng. Có thể nhận thấy rõ sự kiên định trong đó. hạ Nhất Minh tủm tỉm gật đầu. Trong lòng hắn đối với hành vi của Trương Hòa Thái và Hoắc Nhạc Thanh có chút hài lòng.
Mười ngày sau, Triển Hồng Đồ và Hạ Nhất Minh rời Kiền Sơn thành đi tới Hải Thiên thành.
Trong Bồng Lai tiên đảo, Hải Thiên môn chính là môn phái mạnh nhất, chiếm cứ địa bàn rộng lớn. Bọn họ có hai vị tôn giả với tu vi cao thâm khó lường. Toàn bộ khu đảo lớn nhỏ phía nam cũng thuộc thế lực của bọn họ.
Kiền Sơn môn chiếm cứ một hòn đảo nhỏ ở phương bắc. Còn Linh Thứu cốc mặc dù chiếm gần một nửa khu vực ở giữa, nhưng vị trí chính của họ lại đặt ở Linh Thứu cốc.
Ở đó có một đám Linh Thứu tiên thiên linh thú, đồng thời cũng là nơi có nhiều loại dược phẩm trên Bồng Lai tiên đảo. Thực lực của bọn họ rất mạnh thậm chí còn vượt qua cả Kiền Sơn môn.
Nếu như Hải thiên môn không có hai vị tôn giả tọa trấn thì chỉ cần vào đám linh thú, Linh Thứu cốc chắc chắn sẽ là thế lực mạnh nhất trên Bồng Lai tiên đảo.
Lúc này, Triển hồng Đồ mang theo một tên đệ tử đi cùng. Người này chính là Trương Hòa Thái. Còn lại hai đệ tử Nhất Đường thiên, lão lưu lại sơn môn đề phòng bất trắc. lão đã căn dặn nếu lần này không thể trở về thì Kiền sơn môn sẽ bỏ qua cơ nghiệp ngàn năm, rời khỏi Bồng Lai tiên đảo đến một hòn đảo khác chờ đợi thời cơ.
Bởi vì nhân số của bọn họ rất ít, phần lớn đều là tiên thiên cường giả nên tốc độ của bọn họ cực nhanh. Chỉ sau ba ngày, đoàn người đã tới được hòn đảo ở cực nam. Mất thời gian như thế cũng là do mọi người còn phải chiếu cố tới Trương Hòa Thái. Nếu khôgn với tốc độ của tôn giả thì nửa ngày là tới nơi. Triển Hồng Đồ rất quen thuộc nơi đây. Lão đi tới một ngọn núi cao rồi yêu cầu dừng lại đây nghỉ tạm.
Hạ Nhất Minh biết hắn làm thế là có suy tính nên vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, từ trên bầu trời vang lên một tiếng chim hót. Thanh âm có lực chẳng kém gì một vị cao thủ Nhất Đường thiên. Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện một điểm đen, nhanh chóng bay tới đỉnh núi.
Đây là một loại chim rất lạ, sải cánh của nó phải tới hơn ba trượng. Mặc dù không thể bằng Hắc Ngột thứu vương, nhưng cũng rất dài.
Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái liền nhận ra đây chắc chắn là linh thứu trong Linh Thứu cốc.
So với Hắc Ngột thứu, mặc dù cũng có chung chữ thứu, hình dạng tương đối gần nhau nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được những điểm khác nhau.
Trên lưng linh thứu có một vị trung niên phụ nhân đang ngồi. Nàng có một khuôn mặt ôn hòa, ước chừng hơn bốn mươi. Đôi mắt phượng hiếm thấy khiến cho Hạ Nhất Minh tấm tắc khen thầm. Đến lúc này hắn mới biết vị tôn giả của Linh Thức cốc là một nữ nhân.
Triển Hồng Đồ cười to, bước tới nói:
- Chân tôn giả! Hai mươi năm không gặp rồi.
Chân Vãn Khanh bước xuống, cười nói:
- Triển tôn giả vẫn mạnh khỏe a. Kiền Sơn môn cao thủ xuất hiện càng lúc càng nhiều mà lão thân thì vẫn cố gắng gượng sống qua ngày.
Triển Hồng đồ kinh ngạc , nói:
- Chân tôn giả sao phải nói vậy ?
Chân Vãn Khanh thở dài một tiếng, nói:
- Linh Thứu cốc của lão thân cách Hải Thiên môn có hơn mười dặm. Hơn nữa, ta thấy ý đồ của bọn họ thống nhất đảo hết sức rõ ràng.
Triển Hồng Đồ hừ lạnh một tiếng nói:
- Tam đại tiên đảo của Đông Hải từ trước đến nay, cho dù thời đại của Thần đạo cũng không có chuyện thống nhất. Lâm Nghi Vũ chỉ si tâm vọng tưởng mà thôi.
Chân vãn Khanh khẽ lắc đầu, nhìn đám người hạ Nhất Minh cười hỏi:
- Triển tôn giả! Vị này là...
Triển Hồng Đồ vội vàng nói:
- Vị này chính là Hạ Nhất Minh tôn giả tới từ đất liền. Tu vi của Hạ tôn giả cao thâm khó lường, lão phu không phải là đối thủ.
Nghe lão giới thiệu, nét mặt Chân Vãn Khanh hơi thay đổi. nàng biết những lời đồn đại gần đây trên đảo cũng không phải là giả.
- Vị này chính là Bách Linh Bát tiên sinh. Bách tiên sinh tu luyện công pháp càng khiến cho lão phu bội phục. Triển Hồng Đồ cười khổ nói.
Ánh mắt Chân Vãn Khanh tập trung nhìn Bách Linh Bát. Một lúc sau, ánh mắt của nàng có chút kinh hãi vì khôgn thể cảm nhận được hơi thở từ người hắn. Phát hiện ra điều đó khiến cho trái tim nàng có cảm giác sợ hãi.
- Còn đây chính là bạch mã Lôi Điện. Nó là linh thú cộng sinh của Hạ tôn giả.
Ánh mắt Chân Vãn Khanh đảo qua hai người một ngựa, khom người nói:
- Linh Thứu cốc Chân Vãn Khanh bái kiến các vị.
Thanh âm của nàng không giấu được sự vui mừng. Đám người Hạ Nhất Minh xuất hiện ngoài ý muốn cùng với thực lực của họ khiến cho nàng mừng rỡ.

Đọc truyện chữ Full