Dịch: mosquito
Biên: nila32
Vào lúc này, Thạch Mục nghe thấy vậy hai mắt mở ra, hai đạo lãnh mang từ trong mắt bắn ra, ánh mắt xoay chuyển nhìn sang nữ tử hồng y ngoài cùng bên phải dưới tấm bia đá màu đen. Nữ tử hồng y nhận ra ánh mắt Thạch Mục nhìn tới, trên mặt hiện ra một tia kinh sợ, một tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông đang muốn bước ra.
Nào ngờ nàng ta vừa mới bước được nửa bước, ánh mắt Thạch Mục đã chuyển sang Kiều Chí đứng ở bên cạnh. Chân của nữ tử hồng y treo giữa không trung rút lại cũng không được mà bước tiếp lại không xong, sắc mặt một hồi xanh hồng, nhưng trong lòng không khỏi buông lỏng.
Kiều Chí nhận ra Thạch Mục nhìn về phía mình, hơi thở có chút nghẽn lại, may mà ánh mắt Thạch Mục cũng không có ngừng lại bao lâu, liền rời đi. Cứ như vậy, ánh mắt Thạch Mục không nhanh không chậm từ phải đến trái, từng người quét qua. Không lâu sau, ánh mắt rơi vào mỗi người chưa đủ nửa hơi, đệ tử cấp Giáp bị hắn nhìn qua phản ứng không giống nhau, bất quá đều mơ hồ có ảo giác con mồi bị thợ săn nhìn thẳng.
Nửa hơi công phu này, dường như đã qua mấy đời.
Thậm chí có mấy người, bị ánh mắt của Thạch Mục đảo qua, trên trán còn thấm ra vài giọt mồ hôi.
Ngay tại lúc này, ánh mắt Thạch Mục lại rơi trên người thanh niên tóc bạc, mở miệng nói ra:
"Tại hạ Thạch Mục, khiêu chiến sư huynh Mạc Ninh."
Thanh âm Thạch Mục không lớn, nhưng nói ra câu kia, mọi người trên đài dưới đài tất cả đều xôn xao, phát ra trận trận kinh hô cùng chất vấn.
"Vậy mà khiêu chiến đệ tử cấp Giáp xếp hàng thứ nhất?"
"Cái này. . . Quá tự đại đi, cấp Giáp cùng cấp Ất chênh lệch cũng không phải là nhỏ!"
"Tốt, lần này có thể có trò hay để nhìn!"
Dưới tấm bia đá màu đen, trong mắt Mạc Ninh lóe lên ánh sáng lạnh, trên mặt lộ ra một tia sát ý lạnh như băng, chậm rãi đi lên lôi đài không nói một lời. Thạch Mục nói xong tay trái xách lấy Lưu Tinh Chùy, tiện tay vác theo Vẫn Thiết Hắc Đao trên lưng, đồng dạng đi lên lôi đài. Đao này hắn vốn không định dùng, lúc trước khiêu chiến Đoạn Thiên Lý liền tạm để tại chỗ Bạch Thạch. Không ngờ trong lúc hắn đang nghỉ ngơi, họ Bạch lại mang đao tới. Bạch quang lóe lên, lôi đài bị một tầng kết giới bao phủ vào bên trong.
"Rất tốt, ta còn lo lắng ngươi không dám lên tiếng khiêu chiến, có điều rất nhanh thôi ngươi sẽ phải hối hận." Trong mắt Mạc Ninh lóe lên ánh sáng dữ tợn, âm thanh lạnh lùng nói.
Trước khi tỷ thí hai người lấy thị lực cách không chiến, Mạc Ninh hơi thua một bậc. Điều này khiến kẻ vẫn luôn tâm cao khí ngạo như gã thống hận Thạch Mục thấu xương, không thể chờ đợi được muốn giáo huấn đối phương một trận.
"Rút đao đi!"
Mạc Ninh lạnh lùng nói ra, ánh sáng màu lam lóe lên, trong tay nhiều hơn một thanh trường kiếm Thủy Lam. Thân kiếm xanh thẫm tựa như mặt nước, mơ hồ có gợn nước lưu chuyển, rõ ràng là một kiện Pháp Khí trung phẩm. Thạch Mục nghe vậy, lật tay rút ra Vẫn Thiết Hắc Đao trên lưng, bất quá sau một khắc lại khẽ xoay cổ tay, ném văng Hắc Đao xuống đất.
Phập!
Non nửa thân đao liền đâm vào trong bề mặt lôi đài.
"Rút ra." Thạch Mục nhìn Mạc Ninh, mặt không biểu tình nói.
Các đệ tử dưới đài thấy thế, không khỏi mở to hai mắt, lập tức cười rộ lên.
"Muốn chết!"
Mạc Ninh khẽ giật mình, lập tức giận dữ, thân hình nhoáng một cái, bay nhào tới phía Thạch Mục.
Trường kiếm trong tay gã nở rộ ánh sáng màu lam, từng đạo Kiếm Khí màu lam hiển hiện ra như là khổng tước xòe đuôi, kiếm thế liên miên không dứt đâm về Thạch Mục. Hai mắt Thạch Mục nhíu lại, những Kiếm Khí màu lam này sáng ngời chân thật, thiết cắt không khí phát ra tiếng xé gió liên miên không dứt, thoạt nhìn không phải là vì trường kiếm đâm quá nhanh mà tạo thành ảo ảnh, tựa hồ là Kiếm Khí chân thật.
"Cái này là. . . Chân khí ly thể!"
Ánh mắt Thạch Mục lập loè, hừ lạnh một tiếng, cánh tay run lên, Lưu Tinh Chùy dường như độc xà ngóc đầu, hóa thành một đạo ô quang nhanh chóng bắn ra. Bước chân Mạc Ninh dừng lại, thân thể vậy mà nhanh chóng bắn ngược trở lại.
Một tiếng ầm vang!
Lưu Tinh Chùy cùng từng đạo Kiếm Khí màu lam chạm vào nhau, hơn mười đạo Kiếm Khí màu lam không hề có sức chống cự, lập tức vỡ vụn. Thạch Mục nhướng mày, tuy nói Lưu Tinh Chùy uy lực cực lớn, nhưng mà những Kiếm Khí màu lam này dễ dàng bị đánh tan như thế, vẫn có chút vượt quá dự liệu của hắn.
Sau một khắc, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Những Kiếm Khí vỡ vụn kia thình lình không có tiêu tán, mà là lóe lên sau đó hóa thành từng mảnh hơi nước trắng mịt mờ, nhanh chóng khuếch tán ra, trong chớp mắt liền như đang đặt mình trong mây mù nhàn nhạt khiến cho toàn bộ cảnh vật chung quanh dần dần mơ hồ trở lên có chút mông lung.
Thân hình Mạc Ninh cũng từ từ biến mất trong mây mù kháp chung quanh, không thấy tung tích.
"Ẩn Vân Kiếm Quyết, thì ra là thế!" Trong lòng Thạch Mục giật mình.
Vèo!
Từng đạo Kiếm Khí màu lam từ bên cạnh thân ở một góc độ khác bay vụt đến, chỗ sâu trong sương mù mơ hồ có một đạo nhân ảnh. Sắc mặt Thạch Mục lạnh lẽo, cánh tay vung lên, Lưu Tinh Chùy hóa thành một đạo Ô Long, đơn giản chấn nát những Kiếm Khí màu lam này. Tiếp theo tốc tộ Lưu Tinh Chùy ngày càng nhanh, hóa thành một tia chớp ô quang tia, quấy động khí lưu chung quanh, nhanh vô cùng đánh về bóng người kia. Ô quang lóe lên liền xuyên qua xé rách ảo ảnh. Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống, cũng không có cảm giác đánh trúng thật thể, phất tay lôi Lưu Tinh Chùy trở lại. Những Kiếm Khí vỡ vụn này nhanh chóng hóa thành từng trận sương trắng, nhanh chóng khuếch tán ra, sương mù chung quanh càng đậm. Không gian lôi đài có hạn, rất nhanh liền bị sương mù tràn ngập, tầm mắt kịch liệt giảm xuống, khoảng cách vài thước cũng không thể thấy rõ.
Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống.
Bên ngoài lôi đài, đám người Bạch Thạch thấy cảnh này, nhao nhao lộ ra vẻ lo lắng.
"Chân khí đã có thể phóng ra ngoài, Mạc Ninh quả nhiên đã ngưng tụ ra khí phôi, coi như là bước nửa bước vào Tiên Thiên cảnh." Một bên lôi đài phía trên đài cao, Chưởng môn Hắc Ma Môn khẽ mỉm cười nói.
"Tiểu tử Thạch Mục này mặc dù thực lực không kém, nếu khiêu chiến mấy tên cấp Giáp khác vẫn có phần thắng không nhỏ, chỉ là không biết tốt xấu chọn phải Mạc Ninh. . ." Một gã Trưởng lão râu trắng khác vuốt râu lắc đầu.
"Ha ha, hắn chỉ sợ là bị thắng lợi choáng váng đầu não, quá liều lĩnh, lỗ mãng. Ẩn Vân Kiếm Quyết, vốn là sau khi bước vào Tiên Thiên cảnh, mới từ từ hiển lộ ảo diệu đấy."
"Đệ tử trẻ tuổi, ăn chút đau khổ cũng tốt."
. . .
Trên lôi đài, Thạch Mục lẳng lặng đứng thẳng dứt khoát nhắm hai mắt, hai lỗ tai hơi hơi nhúc nhích, tựa hồ như muốn nghe động tĩnh chung quanh. Đột nhiên, trong sương mù một bóng người mơ hồ hiển hiện ra, nhào đến Thạch Mục. Thạch Mục bỗng nhiên mở to mắt, trong con mắt hiện lên một tia kim mang, trong miệng hét lớn một tiếng, Lưu Tinh Chùy trong tay phóng ra, đánh về phía thân ảnh mơ hồ kia.
Vào thời khắc này, sau lưng Thạch Mục sương mù hơi chấn động một cái, một cánh tay lặng yên hiện ra không một tiếng động, một ngón tay điểm về phía hậu tâm Thạch Mục. Không khí hơi ba động một cái, một đạo kiếm khí vô hình đã được phóng xuất, không phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Kiếm chỉ sát nhân!
Kiếm chỉ: dùng ngón tay làm kiếm
Đòn sát thủ chính thức của Mạc Ninh Ẩn Vân Kiếm Quyết, cận thân giao chiến, giết người ở vô hình!
Nào ngờ, vào thời khắc này, khóe miệng Thạch Mục hơi nhếch lên, thân thể bỗng nhiên quay lại nhanh như tia chớp, một quyền oanh kích về phía kiếm chỉ, nắm đấm trong suốt như ngọc. Không khí đột nhiên chấn động, lấy lắm đấm Thạch Mục làm trung tâm, hiện ra một đạo gợn sóng hình tròn mắt thường cũng có thể thấy được.
Rặc rặc! Một âm thanh nứt xương rõ nét!
Trong sương mù cánh tay lập tức bị bẻ gãy, lấy một góc độ không bình thường vặn vẹo biến hình. Quyền phong gào thét, khơi dậy một vòng xoáy khí lưu, đẩy lui sương mù chung quanh, để lộ thân ảnh Mạc Ninh ở bên trong. Gã mang vẻ mặt kinh hãi ôm lấy cánh tay đã gãy, thân hình lóe lên, liền muốn tiếp tục lui vào trong sương mù.
"Muốn chạy!"
Thạch Mục cười lạnh một tiếng, cánh tay vung lên, Lưu Tinh Chùy dường như một sao băng màu đen, trong chớp mắt liền bắt kịp thân ảnh Mạc Ninh, một cỗ man lực bài sơn đảo hải truyền đến. Sắc mặt Mạc Ninh đại biến, cánh tay còn hoàn hảo vung lên, trong tay trường kiếm màu lam huyễn hóa ra đạo đạo kiếm ảnh, ngăn cản trước người.
Ầm ầm!
Sao băng màu đen hung hăng đâm vào phía trên những kiếm ảnh màu lam này, đơn giản trấn vỡ ra, tốc độ không giảm chút nào, đánh tới ngực Mạc Ninh. Trên mặt Mạc Ninh lộ ra thần sắc cực kì hoảng sợ, Lưu Tinh Chùy ẩn chứa uy lực kinh người, một trận trước đã hiển lộ không thể nghi ngờ. Gã hét lớn một tiếng, chỗ cổ bỗng nhiên hiện ra một tầng bạch quang, là một miếng ngọc bội màu trắng, bạch quang ngưng tụ thành một tầng màn sáng, chắn trước người.
Lưu Tinh Chùy hung hăng quật lên màn sáng.
Răng rắc!
Màn sáng lập tức vỡ vụn.
Sau khi phá tan hai lớp phòng ngự liên tiếp, thế tới của Lưu Tinh Chùy đã bị trì hoãn ít nhiều nhưng vẫn mạnh mẽ đánh lên lồng ngực Mạc Ninh.
"Phanh" một tiếng trầm đục, thân thể Mạc Ninh dường như một tảng đá bay ngược ra ngoài, đâm vào phía trên kết giới, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt Thạch Mục lóe lên ánh sáng lạnh, một cước đá vào Vẫn Thiết Hắc Đao cắm trên mặt đất. Chân khí quán chú vào mu bàn chân, mũi chân lóe lên.
Vèo!
Vẫn Thiết Hắc Đao bỗng dưng hóa thành một đạo ô quang, tựa như Ô Giao xuất hải, xua tan tầng tầng mây mù, đâm về vai trái Mạc Ninh. Một đao này cực thế đi mãnh liệt đến đáng sợ, nếu là bị đánh trúng đầu vai, chỉ sợ cả cánh tay sẽ phải phế đi. Mạc Ninh vừa mới bị Lưu Tinh Chùy đánh trúng ngực, tuy rằng ỷ vào chân khí ly thể hộ thân, đã ngăn được hơn nửa lực đạo thế nhưng lục phủ ngũ tạng một hồi cuồn cuộn, lúc này đâu còn có thể nhúc nhích. Ngay lúc mặt gã xám xịt như tro, một đạo hôi quang từ bên cạnh phóng đến, đánh vào Vẫn Thiết Hắc Đao. "Keng" một tiếng vang thật lớn, Vẫn Thiết Hắc Đao bị hôi quang chém vào cái biến phương hướng một chút, sát vai trái Mạc Ninh, đâm vào trên kết giới.
"Ô...ô...n...g" một tiếng!
Kết giới lắc lư kịch liệt, hào quang chớp lên vài cái, hầu như liền muốn tán loạn, bất quá vẫn kiên trì được. Thân ảnh lão giả áo xám hiển ra, vẻ mặt có chút lúng túng. Đạo hôi quang kia hiển nhiên là lão phóng xuất, bất quá lão cũng đánh giá thấp uy lực Vẫn Thiết Hắc Đao, suýt chút nữa không cứu được Mạc Ninh.
"Mạc Ninh đã không cách nào tiếp tục chiến đấu, không cần động thủ nữa rồi." Lão giả áo xám mở miệng nói ra.
Thạch Mục khẽ nhướng mày rồi mới gật đầu một cái. Lão giả áo xám lấy ra một tấm Phù Lục chữa thương, dán lên miệng vết thương trên người Mạc Ninh, ổn định thương thế của gã sau đó vung tay lên, cởi bỏ kết giới phụ cận lôi đài. Đồng thời tay áo lão vung lên, một cỗ cuồng phong lăng không sinh ra, xua tan sương mù trên lôi đài, lộ ra tình hình bên trong.
"Thạch Mục khiêu chiến thành công, tạm thời xếp thứ nhất nhóm đệ tử cấp Giáp!"
Theo tiếng nói lão giả áo xám truyền xuống, dưới lôi đài lập tức trào lên như nước sôi, đại đa số mọi người tràn đầy vẻ mặt không thể tin. Chín đệ tử cấp Giáp lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm, thực lực Mạc Ninh tuyệt đối xếp trên bọn họ, không nghĩ tới lại thất bại nhanh như vậy. Kỳ thật ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tuy rằng trên đài mây mù quấy nhiễu, đứng từ góc độ từ bên ngoài quan sát, ngoại trừ bóng người có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy được đại khái tình hình song phương chiến đấu.
Vừa rồi rõ ràng Mạc Ninh còn đang chiếm được thượng phong, thi triển kiếm kỹ khốn trụ Thạch Mục, không nghĩ tới trong nháy mắt, phong hồi lộ chuyển, Mạc Ninh liền bại trận, mà Thạch Mục kỳ thật cũng bất quá mới dùng mấy chiêu mà thôi. Nhất là một trùy một đao, gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng.
Trên đài cao bên cạnh lôi đài, vẻ mặt Chưởng môn Hắc Ma Môn cùng một đám trưởng lão cũng là tràn đầy khiếp sợ, mấy người trước đây cho rằng Thạch Mục có chút liều lĩnh, càng là nghẹn đỏ mặt, cả buổi nói không ra lời. Thạch Mục trong vòng một ngày liên tiếp đánh bại kẻ xếp thứ nhất của cấp Ất cùng cấp Giáp, trong lịch sử Hắc Ma Môn, cũng chưa từng có tiền lệ.
Kim Tiểu Trâm đưa đôi mỹ nhãn nhìn về phía Thạch Mục, dị sắc liên tục hiện lên, ánh mắt lập loè bất định, không biết suy nghĩ cái gì.