Dịch: nila32
Sắc mặt Tả Ngạn trở nên trắng bệch, toàn thân run lên vì giận. Sau một hồi chuyển đổi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, gã mới bò dậy, hai tay mang theo Vẫn Thiết Hắc Đao đưa đến trước mặt Thạch Mục, trả lại một cách cung kính. Môi gã khẽ nhúc nhích nhưng hồi lâu cũng không được chữ nào.
Thạch Mục vươn tay cầm lấy Vẫn Thiết Hắc Đao sau đó rời đi không thèm liếc nhìn Tả Ngạn một cái. Đám người Bạch Thạch vốn còn có chút nghi hoặc nhưng nghe Thạch Mục nói câu vừa nãy tự nhiên hiểu được đại khái sự tình phát sinh, lúc này lạnh lùng liếc nhìn Tả Ngạn sau đó cất bước theo sát họ Thạch.
Tả Ngạn mặt không còn chút máu nhìn theo bóng lưng Thạch Mục. Sau nửa ngày, gã mới khôi phục tinh thần, không buồn để ý ánh mắt trêu chọc của đám đông chung quanh, ủ rũ rời đi.
…
Giới diện Tử Linh.
Phía dưới bầu trời nặng nề, Yên La thân bận áo giáp mang theo quân đoàn gồm hơn trăm tên binh sĩ Khô Lâu tiến về một hướng. Nhân thủ tổn thất trong sa mạc lúc trước lúc này đã được bổ sung hơn nữa thực lực chỉnh thể của quân đoàn thoạt nhìn còn mạnh hơn mấy phần so với trước. Mặt đất chung quanh đều là bùn đen cùng hố trũng đầy nước, ngoài ra còn có những hàng cây cao thấp không đều, tựa hồ là một đầm lầy địa phương. Mặt đất mềm nhũn, rất dễ chìm vào trong đó, có điều thân thể Yên La cũng như đám Khô Lâu còn lại đều rất nhẹ nhàng nên mới có thể vượt qua một cách thuận lợi. Yên La đi ở trước nhất, lúc này chợt dừng lại, quay đầu nhìn sang một bên.
Chỉ thấy trên một vũng bùn cách đó vài chục trượng là một cây non xanh thẫm, chính giữa nở rộ đóa hoa lục sắc tản mát khói khí xanh nhạt, thoạt nhìn có chút xinh đẹp. Ánh sáng màu lam trong mắt Yên La có chút lập lòe. Nó quay người cất bước đi tới đóa hoa.
Đúng vào lúc này, bên cạnh đóa hoa bỗng nhiên bay ra một bóng trắng đánh về phía Yên La với tốc độ nhanh như thiểm điện. Thì ra là một con bọ cạp bằng xương màu trắng, trong mắt lóe lên Hồn Hỏa màu xanh lá cây đậm. Đôi càng sắc bén như hai thanh đại đạo chém về phía chân Yên La. Nào ngờ Yên La nhìn cũng không nhìn, cốt thương trong tay tùy ý đâm xuống, nhìn như không nhanh nhưng lại chọc ngay đỉnh đầu cốt hạt trước khi nó kịp nhào tới. Một đạo hào quang u lam từ trên cốt thương bắn ra, đâm vào phần đầu cốt hạt khiến hồn hỏa trong mắt nó lóe lên mạnh liệt sau đó lập tức tan rã, hóa thành một đoàn huỳnh quang màu xanh lá cây đậm.
Yên La há miệng hút nhẹ. Đám hồn hỏa lục sắc liền bị hút vào trong miệng. Hồn Hỏa tiêu tán, thân thể cốt hạt lập tức trở thành vật chết, lạch cạch rơi xuống mặt đất, không chút nhúc nhích. Yên La thu lại Cốt Thương, đến bên đóa hoa màu xanh lúc trước, nghiêng đầu ngắm đóa hoa một lát, giống như đang suy tư gì đó. Sau một lát, nàng thò tay hái đóa hoa màu xanh đó xuống, ánh mắt đảo qua thân thể mình một lát, cuối cùng cài đóa hoa màu xanh lên đầu.
Sau khi làm xong mọi việc, Yên La có vẻ vui mừng, lặng lẽ đứng tại chỗ dạo qua một vòng. Có vẻ nàng rất thỏa mãn đối với bộ dạng của mình lúc này, gật đầu một cái, lưu luyến nơi đây một lúc sau mới tiếp tục chạy đi, bước chân ngập ngừng giống như đang chờ đợi thủ hạ của mình cùng tiến về phía xa xa.
…
Từ ngọn núi số một của Hắc Ma Môn phóng mắt nhìn lại, toàn bộ cảnh vật đều là một mảnh tuyết trắng. Một đệ tử cấp Giáp mang trang phục màu đen đang chạy như bay xuống núi. Khi đến chân núi, người này liền thay đổi phương hướng, đi nhanh về phía ngọn núi số năm.
Bóng người này không ai khác chính là Thạch Mục.
Sau khi tỷ thí kết thúc, Chưởng môn lại cho người mời hắn đến ngọn núi số một, ngoại việc hỏi han tình hình tu luyện bên ngoài của hắn, phần lớn nói đến một ít sự tình liên quan đến sứ đoàn Nhân tộc. Về phần hành trình tại Hoang Nguyên Man tộc cũng như trên đường trở về tông môn, Thạch Mục đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, vì vậy lúc này trả lời một cách cẩn thận. Chưởng môn nghe vậy khen ngợi không thôi, dặn dò hắn tu luyện chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày tiến cấp Tiên Thiên, trở thành trụ cột vững vàng của tông môn sau đó cho hắn xuống núi.
Sau một khắc đồng hồ, Thạch Mục đã đến trước một ngọn núi màu đen khác.
Núi này cảnh vật xanh tươi, khắp nơi cây cối tươi tốt, sườn núi còn có thác nước như sợi dây đai màu trắng buông xuống từ không trung. Từ chân núi nhìn lên, có thể lờ mờ thấy được hai tòa động phủ phân biệt nằm cạnh thác nước rộng nhất. Còn có một tầng sương mù trắng đậm quanh năm bao phủ phần lớn ngọn núi vào trong. Đỉnh núi thì bị một mảnh mây trắng nồng đậm che lấp. Một con đường rộng chừng hai trượng, giống như cự mãng uốn lượng bò thẳng lên đỉnh núi, vạch giữa hai tòa động phủ. Nơi đây linh khí tràn đầy, đúng là một trong ba ngọn núi mà đệ tử cấp Giáp cư ngụ, sơn phong số năm.
Thạch Mục hít nhẹ một hơi, một luồng khí tức vô cùng tươi mát xông thẳng vào phế phủ khiến cho tinh thần của hắn không khỏi chấn động. Sắc mặt vui vẻ, thiên địa nguyên khí nơi đây nồng đậm hơn nhiều so với ngọn núi số mười ba. Mang theo tâm tình thật tốt, Thạch Mục men theo con đường thênh thang dẫn đến động phủ của Đại đệ tử Hắc Ma Môn đang được mây mù che chán nơi đỉnh núi.
Thời gian một chung trà sau.
Mắt thấy sắp đến đỉnh núi, Thạch Mục nhìn thấy từ xa một cô gái xinh đẹp với dáng người đầy đặn dị thường đang cười mỉm đứng ở cửa phủ. Nhất là hai ngọn núi kinh người trước ngược đối phương như muốn bật tung y phục xông ra. Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ càng khiến người nhìn ý loạn thần mê.
Không phải Kim Tiểu Thoa thì còn có thể là ai?
Nội tâm Thạch Mục xiết lại. Sau một chút do dự, hắn vẫn quyết định đi tới.
“Kim sư thúc, không biết người tìm đệ tử có chuyện gì không?” Sau khi tiến đến thi lễ, Thạch Mục cất giọng cung kính.
Kim Tiểu Thoa chỉ khẽ nhếch môi chứ không trả lời. Ngược lại, ánh mắt còn mang vẻ tò mỏ đảo qua người hắn một vòng, không chút ngại ngần đánh giá từ trên xuống dưới.
Đến khi Thạch Mục cảm thấy có chút lo lắng, Kim Tiểu Thoa đột nhiên bước tới trước mặt, tủm tỉm cười nói:
“Ta tới đây tự nhiên là muốn chúc mừng ngươi giành được ngôi vị số một, trở thành Đại sư huynh của chúng đệ tử! Lại nói tiếp, tốc độ tiến cảnh của ngươi có thể nói vượt xa dự liệu của ta!” Vừa nói, nàng vừa tiến thêm hai bước đến gần Thạch Mục.
“Cách gọi đại sư huynh, trước mặt Kim sư thúc ta nào dám nhận.” Thạch Mục tỏ vẻ cảnh giác, lui về sau hai bước, giọng điệu không kiêu không nịnh.
“Lại đây, để sư thúc ta hỏi thăm một chút. Ngươi hôm nay ra sức thể hiện trên lôi đài như vậy, có phải nghĩ rằng một khi nổi danh sẽ khiến người kia chú ý đến ngươi?” Kim Tiểu Thoa khẽ chuyển làn thu thủy, vừa cười hì hì vừa cất bước tiến sát Thạch Mục.
Họ Thạch vừa đặt chân ra sau, phần lưng liền mát lạnh, không cách nào tiếp tục thối lui. Đồng thời một hương thơm mê người như có như không theo đó quẩn quanh người hắn.
“Thế thì đã sao!” Mắt thấy Kim Tiểu Thoa gần trong gang tấc, Thạch Mục xiết chặt cơ bắp toàn thân, trả lời một cách ngạo nghễ.
“Chậc chậc, không ngờ ngươi lại si tình với Thiên Âm Xá Nữ như vậy!” Kim Tiểu Thoa cười duyên rồi nói.
Vừa cười nàng vừa nhích lại gần Thạch Mục thêm chút nữa. Đồng thời tay phải nhanh chóng vươn ra phái trước, chống lên thạch bích sát bên mặt hắn. Trong mắt Thạch Mục tinh quang lóe lên, tay trái duỗi ra như chớp, dễ dàng bắt được cổ tay của Kim Tiểu Thoa khiến động tác kia ngừng lại trong nháy mắt.
Kim Tiểu Thoa dường như có chút bất ngờ, tay trái khẽ động định làm gì đó thế nhưng cỗ tay phải đã truyền đến một luồng sức mạnh cường đại khiến cho động tác của nàng không khỏi dừng lại. Nội tâm càng thêm kinh ngạc vô cùng. Lấy tu vi Tiên Thiên trung kỳ lại không cách nào giãy khỏi một võ giả Hậu Thiên Đai viên mãn.
Thạch Mục nhân cơ hội này khẽ động thân hình, tránh khỏi vách núi, kéo giãn khoảng cách với Kim Tiểu Thoa sau đó thẳng thừng hạ lệnh trục khách:
“Nếu như Kim sư thúc không còn chuyện gì khác, kính xin tự tiện, tại hạ còn muốn tiếp tục tu luyện.”
Kim Tiểu Thoa lắc lắc cánh tay có chút run rẩy, nụ cười trên khuôn mặt cũng tắt ngón, hừ nhẹ rồi nói một câu khiến Thạch Mục cảm thấy bất ngờ:
“Thật sự chẳng vui gì cả! Ta hôm nay tới đây thật ra là muốn tặng ngươi một viên Càn Nguyên Đan. Sau khi ăn vào, không những củng cố chân khí, lại có thể giúp ngươi ngưng tụ khí phôi, giá trị to lớn không cần ta nói thêm nữa chứ.” Nói xong, Kim Tiểu Thoa lập tức lấy một chiếc bình sứ bạch ngọc, tiện tay vứt cho Thạch Mục.
“Viên Càn Nguyên Đan này đã quý giá như thế, vì sao Kim sư thúc lại muốn tặng ta? Vô công bất thụ lộc, sư thúc đến cùng có dụng ý gì, kính xin nói rõ.” Thạch Mục theo bản năng bắt lấy bình sứ nhưng không thèm nhìn mà còn hỏi lại một câu.
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ cần tương lai ngươi đáp ứng ta một việc là được.” Kim Tiểu Thoa khẽ nhếch miệng.
“Chuyện gì?” Thạch Mục nhướng mày, truy vấn.
“Hiện tại ta vẫn không thể nói cho ngươi biết. Có điều ngươi cứ yên tâm, sự kiện kia chỉ có chỗ tốt với ngươi. Đến lúc đó, nếu phát hiện sự tình bất lợi, ngươi có thể lựa chọn không làm.” Kim Tiểu ý vị thâm trường liếc nhìn Thạch Mục sau đó trả lời một cách chậm rãi.
Sau khi nói xong, nàng cũng không đợi họ Thạch trả lời, thân hình lắc lư một hồi biến thành một mảnh tàn ảnh xuất hiện cách đó mấy trượng. Sau vài lần chớp động như thế, cô gái này đã nhanh chóng biến mất nơi cuối con đường.
Thạch Mục cầm bình sứ bạch ngọc trong tay, sững sờ nhìn theo bóng lưng Kim Tiểu Thoa rời đi, trong lòng có chút khó hiểu. Sau một lát, hắn tò mò mở bình sứ ra. Lập tức, một cỗ Linh khí tinh thuần liền đập vào mặt. Hắn tập trung nhìn vào, phát hiện trong bình là một khỏa đa dược màu trắng lớn bằng ngón cái. Mũi thở nhẹ ngửi, đan hương thấm đấm ruột gan khiến cho lục phủ ngũ tạng cảm thấy vô cùng sung sướng. Tuy rằng không biết thứ này có công hiệu như lời Kim Tiểu Thoa nói hay không nhưng dựa vào Linh khí cùng hương thơm mà nó phát ra, đây tuyệt đối là loại đan dược vô cùng trân quý. Đối với Kim Tiểu Thoa thần thần bí bí, Thạch Mục không muốn suy nghĩ nhiều thêm. Sau khi đóng kín nắp bình, do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn đặt bình sứ vào trong Trần Miểu Giới.
Sau đó hắn mới hứng thú đánh giá động phủ trước mắt. Chỉ thấy cửa đá màu xanh rộng hơn một trượng, mơ hồ nổi lên phù văn cấm chế màu đen chớp động. Hắn móc từ trong ngực ra một lệnh bài màu đen, thúc giục pháp lực vào đó, một đạo hắc quang liền lóe lên chui vào cửa đá.
“Oanh!” Một tiếng vang thật lớn.
Cửa đá màu xanh tách làm hai nửa, đại môn động phủ ầm ầm mở ra. Thạch Mục cất lại lệnh bài vào ngực, thong dong tiến vào. Cửa đá sau lưng ầm ầm đóng lại. Toàn bộ động phủ rộng chừng một mẩu. Ngoại trừ phòng khách rộng rãi còn có bảy tám gian phòng, phòng ngủ, tĩnh thất tu luyện cùng phòng chứa đồ đều có đủ. Thậm chí còn có một mật thất cần đến lệnh bài mới có thể mở ra. Tất cả khiến cho Thạch Mục hết sức hài lòng, nhất là thiên địa nguyên khí nơi đỉnh núi còn mạnh hơn sườn núi không ít. Đây quả nhiên là một nơi tu luyện tuyệt hảo tại Hắc Ma Môn.
Sau đó, họ Thạch trực tiếp tiến vào phòng ngủ, lăn quay ra giường nằm ngáy o… o…
Dù sao ngày hôm nay thật sự vô cùng mệt mỏi.
…
Cùng lúc đó, Kim Tiểu Thoa sau khi rời khỏi đỉnh núi số năm liền chuyển hướng sang ngọn núi số một, dáng vẻ trước khi xuất phát vô cùng vội vã.
Sau một khắc đồng hồ.
Bên ngoài tiểu viện phía sau ngọn núi số một, Kim Tiểu Thoa đứng ở cửa ra vào, đôi mi thanh tú cau lại. Bộ dạng có chút khó xử. Sau một chút do dự, nàng vẫn đẩy cửa đi vào. Trong nháy mắt, có thể nhìn thấy tế đàn loại nhỏ giữa tiểu viện không ngừng nổi lên hỏa diễm đen kịt.