Nhất thời có lượng lớn máu từ trong vết thương Chư Hoài bị hút ra, giống như có linh tính, không chảy vào trong bàn tay của hắn, trong nháy mắt đã bị nén trở thành một viên huyết đan lớn chừng trái nhãn, quay tròn loạn chuyển, phóng ra vô số huyết quang.
Toàn thân Chư Hoài từ trên xuống dưới, không có chỗ nào mà không phải là bảo vật.
Một viên huyết đan này, tuy rằng không thể luyện chế thành máu của Chư Hoài, nhưng là bảo vật hiếm thấy. Cho dù là một con dã thú bình thường nuốt vào, cũng có thể mở ra linh chi tiến hóa thành Yêu tộc thuần huyết, tương đương với công sức Yêu tộc khổ luyện năm trăm năm, thậm chí có thể nhận được một phần thần thông của Chư Hoài.
Tống Khuyết hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Nếu ngay từ đầu nói dựa vào bản lĩnh của mình, vậy cũng chẳng trách được người khác.
...
Thời điểm còn cách chiến trường hơn năm mươi dặm, đám người Thiên Đao Tuyệt Kiếm Minh đều sợ ngây người trước cảnh tượng mình vừa nhìn thấy được.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý trước, mặc dù phần lớn người trong đó đều đã là thiên tài bách chiến đã trải qua vô số lần đứng giữa ranh giới cái sống và cái chết, nhưng khi bọn họ thấy vô số hung thú hồng hoang giống như hồng thủy, bao phủ từng đỉnh núi, thấy mặt đất sụp đổ nham thạch nóng chảy khắp nơi, dãy núi sụp đổ hư không bị nghiền nát...
Tất cả những điều này quả thực chính là cục diện vườn cẩm thú trong ngày diệt vong, là địa ngục Tu La.
Các cao thủ Thiên Đao Tuyệt Kiếm Minh tự hỏi, hơn tám mươi người mìn xông lên, chỉ sợ không kiên trì được một khắc đồng hồ đã bị đám mãnh thú điên cuồng này bao phủ!
Không trách được trước những võ giả Nhân tộc đó lại liều mạng chạy trốn như vậy.
Cục diện này thật sự không ai có thể địch nổi.
- Chúng ta... phải qua đó sao?
Lão đại của Trung Châu Tam Hoàng sợ tới mức choáng váng, cảm thấy chân mình mềm nhũn, giọng nói cũng run rẩy.
Một số võ giả khác trong lòng cũng không khỏi được nảy sinh thối ý.
Đây hoàn toàn không phải là mạo hiểm, mà là chịu chết.
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là thân ảnh mãnh thú, cũng không nhìn thấy được phía xa có dấu hiệu nào của thế lực võ giả Nhân tộc và Yêu tộc, chỉ sợ bọn họ đã bị tiêu diệt hoàn toàn?
Lý Y Nhược cũng có chút lo lắng, khẽ nắm lấy tay Đinh Hạo.
- Các ngươi lui về phía sau năm mươi dặm trấn giữ. Một khi thú triều tiến về phía bên này, lập tức rời khỏi tây du Cổ Lộ trước. Một mình ta qua đó xem sao...
Đinh Hạo cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
Hắn cũng không cách nào thấy rõ được cuộc chiến đấu phía xa, bởi vì các loại quang diễm cuồng bạo và khí tức hỗn loạn ngăn cản tất cả biết được cuộc chiến đấu rốt cuộc đã diễn ra đến trình độ nào. Chỉ có điều hung thú hồng hoang vẫn đang công kích. Ít nhất điều này nói rõ còn có một vài người sống sót. Cho nên hắn phải đi qua đó xem thử.
Bởi vì có thể tên mập Tống Khuyết vẫn còn ở bên trong.
Đinh Hạo có thể không quan tâm tới bất kỳ kẻ nào khác, nhưng phải cứu tên mập này.
Bởi vì lúc trước trong rất nhiều chuyện, Tống Khuyết đều từng cố gắng hết sức trợ giúp mình. Tri ân không báo không phải là quân tử.
Lời còn chưa dứt, Đinh Hạo đã trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng bay về phía trước.
- Mang Manh Manh theo!
Lý Y Nhược biết mình đi theo chính là thêm phiền phức. Nàng ném tiểu sủng vật của mình ra ngoài.
Nếu như gặp phải nguy hiểm, bọt khí vô địch của Manh Manh vẫn có tác dụng.
- Hắc hắc hắc!
Cá heo nhỏ Manh Manh bất mãn kêu lên.
Bạch quang lóe lên, mèo mập Tà Nguyệt kích động vỗ cánh quay về, mang theo Manh Manh ở trên lưng, sau đó giống như điện quang đuổi kịp Đinh Hạo.
Khoảng cách chiến trường càng lúc càng gần. Tất cả từ từ trở nên rõ ràng.
Con quái thú cực lớn có hình dạng một con trâu đen đứng sừng sững ở giữa thiên địa. Từng tia chớp ầm ầm đánh xuống. Nước mưa trút xuống. Trong phạm vi nho nhỏ ngàn mét xung quanh nó mưa xối xả gần như hóa thành một vùng ngập lụt. Chỉ có điều trên mặt đất cũng không ngừng có nham thạch nóng chảy cuồn cuộn phun trào mãnh liệt. Chất lỏng màu đỏ thiêu đốt mặt đất, bị nước mưa dập tắt, một lần nữa cứng lại trở thành nham thạch, lại bị dư ba của cuộc chiến đấu trực tiếp nghìn nát
Tất cả đều vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng Đinh Hạo nhìn thấy, Tống Khuyết và hơn mười chí cường giả hãy còn đang khổ chiến với thú lớn Chư Hoài. Trên người mấy người đều đầy vết máu.
Trong đó chín cái đuôi của Tà Tâm Yêu Hoàng chặt đứt sáu cái. Lông hồ ly bay lả tả đầy trời. Thân thể chí cường giả yêu tộc Ngân Nguyệt Cổ gần như bị xuyên thủng, lưu lại một vết sừng đâm, nhìn thấy mà kinh tâm. Hiển nhiên là hắn đã bị sừng trâu của Chư Hoài đâm trúng. Bên cạnh Tống Khuyết đồng thời hiện lên bốn vũ ấn màu đỏ. Bốn con hỏa long tàn khuyết không được đầy đủ, vẫn còn bay lượn gào thét, bảo vệ vững vàng hắn ở trong đó. Trong số mọi người, thương thế của hắn là nhẹ nhất!
Một vị cường giả Nhân tộc khác, bên cạnh lơ lững ba thanh kiếm với hình dáng phong cách cổ xưa, tản ra kiếm ý khủng khiếp ngút trời. Mỗi một lần chiến đấu, đều có một đạo kiếm quang diệt tuyệt phun ra, không ngừng lưu lại một vết thương trên thân thể thú lớn Chư Hoài. Từng giọt máu rơi xuống...
Đinh Hạo chỉ nhìn lướt qua một lượt, đã biết hai bên tạm thời bị vây trong một trạng thái cân bằng cực kỳ vi diệu.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên này cũng không thể làm gì được bên kia.
Chỉ có điều tình thế này cực kỳ bất lợi đối với Nhân tộc và Yêu tộc.
Bởi vì trên mặt đất, bầy thú với ngàn vạn dị chủng hồng hoang đã chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn áp chế khoảng chừng hơn một ngàn năm trăm cường giả hai tộc còn lại ở trong một dãy núi. Quang diễm của trận pháp minh văn quang đã vô cùng ảm đạm có nghìn lở trăm lỗ. Hiển nhiên nó cũng không kiên trì được bao lâu. Một khi cao thủ hai tộc trên mặt đất bị diệt sạch, bầy thú hồng hoang sẽ vây đánh hơn mười vị chí cường giả. Cho dù chỉ chậm rãi vây đánh, cũng có thể khiến đám người Tống Khuyết mệt mà chết!
Phải mau chóng giết chết con thú lớn Chư Hoài này. Bằng không hôm nay tất cả mọi người dữ nhiều lành ít!
Trong nháy mắt đưa ra quyết đoán, Đinh Hạo kêu khẽ một tiếng, bay thẳng xuống bên trong vòng chiến.
Mấy trăm con hung cầm dị chủng ở bên ngoài chịu trách nhiệm cảnh giới phát hiện ra sự tồn tại của Đinh Hạo. Chúng gào thét xông tới bao vây ngăn cản!
Tâm niệm Đinh Hạo vừa động, chỉ một thoáng mấy trăm thanh thần binh Huyền sương xuất hiện ở bên cạnh người.
Thực lực đạt được cảnh giới Đại Tông Sư, ý niệm khẽ động, liền có thể ngưng kết ra mấy trăm thần binh Huyền Sương.
Đinh Hạo thôi động huyền khí ngục băng. Trong không khí chỉ một thoáng đã có hàn khí tản ra. Từng khối băng cực lớn trong nháy mắt hình thành rơi xuống.
Đinh Hạo vung tay lên.
Vèo vèo vèo.
Trong nháy mắt tiếp từng khối băng lớn giống như con rắn múa loạn nhanh chóng bắn tới. Từng mảnh hoa máu bắn ra. Xương trắng gãy, giống như có nhiều đóa hoa màu trắng màu đỏ phóng ra. Lông chim các màu rơi xuống lả tả. Từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 517: Dữ nhiều lành ít
Chương 517: Dữ nhiều lành ít