Thái Thượng trưởng lão truyền công Âu Dương Minh một lần nữa xuất hiện trên đỉnh núi, sau khi nói vài câu cổ vũ ngắn gọn, liền truyền lệnh đệ tử quay về Trảm Không Kiếm Phái.
Tuy rằng Lục Thanh Âm không muốn, nhưng cũng không thể không cáo biệt Sở Hương Hương, cưới Lôi Cưu của Dương Thiên Lôi quay về Địa Hải Phong.
Mà Sở Hương Hương cũng một mình quay trở lại Thiên Đan Phong.
Hai mươi ngày trước, bọn họ cùng nhau ra đi. Hai mươi ngày sau lại chỉ có mình nàng quay về. Đứng ở Thiên Đan Phong, nhìn đại trận như hoang tàn trước mặt, áp lực mấy ngày nay Sở Hương Hương đè nén rốt cục không nhịn được nữa. Nàng ngồi trên mặt đất che mặt khóc lớn.
Toàn thân nàng rách mướp, cả người như tiều tụy đi mấy phần. Đôi vai gầy yếu thoạt nhìn như là bất lực, như là cô độc và bàng hoàng khiến người ta có cảm giác thương mến không nói nên lời. Mặc dù trước mặt Dương Thiên Lôi nàng thủy chung tự coi mình là sưu tỷ, thế nhưng khi thật sự mất hắn, nàng lại hiểu rằng, Dương Thiên Lôi kỳ thực từ lâu đã trở thành người quan trọng nhất trong lòng nàng, kể cả đám người Dương Thiên Lệ cũng không bằng.
Dương Thiên Lôi bề ngoài hèn mọn háo sắc lại có được dũng khí, quyết đoán và tu vi mà bất luận người nào cũng không có. Hắn luôn luôn mang đến cho mọi người kinh ngạc và kỳ tích, nhưng trước mặt mọi người hắn không hề mảy may có một chút ngạo khí, luôn luôn mang bộ dáng phóng khoáng, bất cần đời, lại hèn mọn không gì sánh được. Thế cho nên, mới khiến nàng quên đi một Dương Thiên Lôi khi đối mặt với những đối thủ cường đại như Lôi Hoành, như Hải Đại Phú, biểu hiện ra vẻ lãnh tĩnh và cuồng ngạo từ trong xương tủy.
Nước mắt bị đè nén hơn mười ngày, giống như những hạt châu liên miên bất tuyệt không ngừng tràn ra từ trong mắt nàng. Nàng cứ như vậy ngồi chồm hổm trên mặt đất mà khóc thỏa thích, phát tiết ra hết những đau đớn trong lòng…
Thẳng cho đến khi Đan Thanh Dương chờ trái đợi phải vẫn không thấy hai đồ nhi bảo bối của mình trở về nhịn không được muốn ra xem, mới thấy Sở Hương Hương đang trơ trọi lẻ loi ngồi khóc thút thít ở đâu đó…
Thấy một màn như vậy, Đan Thanh Dương nhất thời thất kinh. Một tia dự cảm không tốt khiến tâm tình hắn xuất hiện ba động mấy trăm năm ít thấy, nhất thời nhanh như thiểm điện đi tới trước mặt Sở Hương Hương.
- Đồ nhi ngoan! Con làm sao vậy? Mau đứng lên. Thiên Lôi đâu? Hắn khi dễ con sao? Vì sao không trở về cùng với con? Mau nói cho sư phụ biết, sư phụ giúp con dạy dỗ tiểu tử này…
Đan Thanh Dương liên tiếp hỏi thăm. Đây là kết quả tốt nhất mà lão có thể nghĩ đến, cũng là kết quả mà lão hi vọng thấy nhất. Nếu như hai bảo bối này giận dỗi nhau, lão hoàn toàn có thể tiếp thu. Thế nhưng…
- Sư phụ… Oa…
Dưới năng lượng của Đan Thanh Dương, Sở Hương Hương trở nên không thể tự chủ được, đôi mắt đẫm lệ mông lung của nàng nhìn thấy vẻ mặt đầy quan tâm lo lắng của Đan Thanh Dương nhất thời như là nhìn thấy chỗ dựa vững chắc, hô một tiếng "sư phụ" liền khóc òa lên nhào vào lòng Đan Thanh Dương, lại càng khóc rống lên.
Đan Thanh Dương đã sống mấy trăm tuổi, nhìn biểu hiện và ánh mắt của Sở Hương Hương, nếu như còn không rõ chuyện gì xảy ra, vây cũng không phải là Đan Thanh Dương. Khuôn mặt lão vốn hồng hào, tinh thần quắc thước, lúc này nghe Sở Hương Hương gọi một tiếng "sư phụ", trong lòng cũng tràn ngập chua xót và cô đơn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Sở Hương Hương, thanh âm dường như già đi rất nhiều, ôn nhu nói:
- Đồ nhi ngoan, đừng khóc! Nói cho sư phụ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Chỉ là, mặc cho Đan Thanh Dương hỏi bất cứ câu gì, Sở Hương Hương lại vẫn khóc đến thở không ra hơi, ngay cả nói cũng không nói nên lời, nước mắt đã làm ướt cả vai Đan Thanh Dương. Đan Thanh Dương hiểu được tâm trạng của Sở Hương Hương lúc này, chỉ có thể vỗ nhẹ vai nàng, lo lắng chờ đợi, an ủi.
Hơn mười phút sau, tiếng khóc lớn của Sở Hương Hương mới dần dần trở thành tiếng thút thít nho nhỏ, từ trong ngực Đan Thanh Dương đứng lên, nói đứt quãng:
- Sư phụ… Thiên Lôi hắn… Hắn…
- Đừng nóng vội. Đồ nhi ngoan, chúng ta trở về trước đã.
Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói, trực tiếp mang theo Sở Hương Hương trở về Thiên Đan Phong.
Sau khi hai người về tới Vạn Đan Điện, Đan Thanh Dương cho Sở Hương Hương nuốt một viên "Tĩnh tâm đan", đồng thời sử dụng năng lượng nhu hòa, trợ giúp tinh thần lực của Sở Hương Hương đang tiếp cận biên giới tấu hỏa nhập ma trở lại bình thường mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng,bắt đầu hỏi nguyên do sự việc
Lúc này, dưới sự trợ giúp của Tĩnh Tâm đan và năng lượng của Đan Thanh Dương, tâm trạng của Sở Hương Hương đã khá hơn nhiều. Tuy trong lòng vẫn vô cùng khổ sở, nhưng ít ra cũng đã tạm thời bình tĩnh lại, chậm rãi nói ra chuyện tình phát sinh trên người Dương Thiên Lôi trong Hồng Hoang Sơn Mạch. Theo những lời kể của Sở Hương Hương, nước mắt nàng một lần nữa không ngăn được mà tuôn xuống như mưa.
Mấy ngày trước Đan Thanh Dương đã biết được đại sự phát sinh tại Hồng Hoang Sơn Mạch. Lúc đầu tưởng rằng phát hiện di tích, nhận được tin báo của lão Tiên Thiên, Âu Dương Minh còn mang theo đông đảo Thái Thượng trưởng lão đi trước. Chỉ là, khi bọn họ còn đang trên đường chạy tới đã xảy ra thiên địa dị biến. Cuối cùng, sau khi nhìn thoáng qua cũng chỉ đánh thất vọng mà quay về.
Nhưng mà, Đan Thanh Dương lại không biết rằng, dị biến ngày đó vậy mà có liên quan tới Dương Thiên Lôi.
Nhất là nghe thấy, khi sáu đại cao thủ và băng long chiến đấu, Dương Thiên Lôi vậy mà dám len lén lẻn vào huyệt động, tìm kiếm nữ hài tên gọi Trương Tử Hàm kia, càng làm cho lão khiếp sợ.
- Tàng hình?
Khi Sở Hương Hương nói rằng Dương Thiên Lôi bỗng nhiên biến mất giữa hư không, Đan Thanh Dương kinh ngạc hỏi lại.
- Vâng! Dương Thiên Lôi đúng là biến mất hoàn toàn, căn bản không để lại bất kỳ dấu vết gì. Hơn nữa, về sau ngay cả sáu cao thủ Tiên Thiên và yêu thú trong động cũng không thấy có gì đặc biệt, tựa hồ sau khi hắn biến mất, cũng không khiến bọn họ có bất kỳ phản ứng gì…
Sở Hương Hương hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, nói. Nếu như Dương Thiên Lôi còn sống, nàng sẽ không nói ra chuyện này.
Dù sao, trên người Dương Thiên Lôi có rất nhiều bí mật, ngay cả nàng cũng chỉ biết một chút mà thôi. Bằng không, Dương Thiên Lôi cũng không thể hết lần này đến lần khác mang đến cho mọi người kinh ngạc cùng kỳ tích. Từ khi hắn trở thành Tinh Giả đến bây giờ mới được bao lâu? Nhưng hắn đã hoàn toàn vượt xa chính mình. Mặc dù Dương Thiên Lôi bề ngoài thoạt nhìn chỉ có tu vi cấp tám, nhưng ở chung lâu như vậy, Sở Hương Hương rất rõ ràng, ngay cả Tinh Giả cấp chín cũng không phải là đối thủ của hắn. Bằng không Hải Đại Phú kia cũng sẽ không bị chà đạp thê thảm như vậy, ngay cả ai làm còn không biết.
Những gì Sở Hương Hương nói khiến Đan Thanh Dương nhíu mày, trở nên trầm tư. Sở Hương Hương có lẽ cũng không rõ tàng hình có ý nghĩa gì, thế nhưng Đan Thanh Dương thân là Tiên Thiên cấp tám "Nê Hoàn Thượng Đan" lại rất rõ ràng, việc tàng hình của Dương Thiên Lôi nghĩa là thế nào. Chỉ cần là Tinh Giả thuộc tính Quang, tu luyện được tinh kỹ cao cấp của thuộc tính Quang "Ánh sáng xoay" liền có thể làm được. Nhưng Dương Thiên Lôi cũng không có thể chất thuộc tính Quang. Lùi một bước mà nói, cho dù Dương Thiên Lôi có thể chất thuộc tính Quang, cũng tu luyện tinh kỹ "Tia sáng xoay", nhưng loại ẩn thân cấp bậc này, muốn tránh khỏi ánh mắt của sáu gã cao thủ Tiên Thiên cấp năm cảnh giới "Thiên nhân hợp nhất" làm sao có thể?
Tinh Giả cảnh giới Hậu Thiên trước mặt cao thủ Tiên Thiên cấp năm cho dù là ẩn thân triệt để cũng đừng mơ tưởng tránh được cảm ứng của bọn họ. Chỉ cần phát ra một tia sinh cơ, liền không thể nào che giấu được. Nhưng Sở Hương Hương nói khiến Đan Thanh Dương hiểu rằng, Dương Thiên Lôi tất nhiên là muốn lẻn vào trong động. Mà muốn làm được điều đó, cửa đầu tiên hắn phải qua chính là không gian chiến đấu của sáu cường giả Tiên Thiên và yêu thú trong động. Hắn há có thể không bị phát giác sao?
Lại lui một bước nữa mà nói, kể cả Dương Thiên Lôi không bị phát giác, nhưng hắn là một Tinh Giả Hậu Thiên, lại vì sao có thể chịu đựng được sóng năng lượng do sáu cao thủ Tiên Thiên và yêu thú chiến đấu tản mát ra? Cho dù chỉ cần một tia năng lượng đụng vào Dương Thiên Lôi, cũng đủ khiến hắn tan xương nát thịt.
Đan Thanh Dương trầm tư một lúc lâu, lại liên tục hỏi Sở Hương Hương mấy vấn đề, cũng yêu cầu Sở Hương Hương đem toàn bộ sự việc phát sinh từ khi nàng và Dương Thiên Lôi tiến nhập Hồng Hoang Sơn Mạch lần lượt nói ra. Đan Thanh Dương nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng mới hỏi một vài vấn đề.
Thẳng đến khi Sở Hương Hương nói xong, vẻ mặt Đan Thanh Dương vốn bởi vì tin tức Dương Thiên Lôi tử vong mà trở nên có chút cô đơn, tiếc nuối, vậy mà xuất hiện một tia hưng phấn, nhìn Sở Hương Hương nói:
- Đồ nhi ngoan! Con không cần quá lo lắng! Có lẽ là… Còn hi vọng.
- Hi vọng? Sư phụ… Người nói là?
Sở Hương Hương nhất thời mở to mắt nhìn Đan Thanh Dương hỏi.
- Thiên Lôi nếu đã có thể hết lần này đến lần khác khiến cho mọi người kinh ngạc, vậy lần này có gì không được? Lôi Hoành nắm giữ thuộc tính Lôi, thực lực Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, còn bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Hắn dám một mình xông vào sào huyệt của Kim Tuyến Xà, không sợ độc, cũng dễ dàng tiêu diệt Hải Đại Phú, một Tinh Giả cấp chín. Hắn có thể giả trư ăn thịt hổ mà đánh người, cũng không có ai biết hắn tàng hình, còn có thể tránh thoát cả sáu cường giả Tiên Thiên mà cho dù là sư phụ cũng khó làm được. Ha ha ha… Tiểu tử này, không biết ẩn tàng bao nhiêu bí mật… Có lẽ hắn thực sự sẽ một lần nữa mang đến cho chúng ta kỳ tích.
Ánh mắt Đan Thanh Dương nhìn ra xa xa, trầm giọng nói.
- Thật vậy chăng? Thực sự có thể?
Sở Hương Hương lau khô nước mắt trên mặt, giương đôi mắt đã trở nên sưng đỏ như gấu trúc, mang theo một tia kinh hỉ hỏi.
- Hết thảy đều có khả năng.
Đan Thanh Dương nói chắc như đinh đóng cột, dừng một chút lại nói tiếp:
- Đồ nhi ngoan, Con mau xuống nghỉ ngơi đi. Mấy viên đan dược này, mỗi ngày ăn một viên. Cố gắng điều dưỡng cho tốt. Con trong khoảng thời gian này điên cuồng chém giết, cộng thêm bởi vì tâm tình không tốt, tuy rằng không xảy ra vấn đề gì, nhưng cũng gây cho thân thể thương tổn rất lớn. Con phải chăm sóc tốt thân thể, cho thật trắng ra, mập ra. Tới khi Dương Thiên Lôi trở về, hắn cũng không muốn thấy bộ dáng như vịt con xấu xí này của con đâu.
- Sư phụ đáng ghét!
Sở Hương Hương trừng mắt hờn dỗi liếc lão già mà không nên nết Đan Thanh Dương. Lão hiển nhiên đã nói ra tâm tình nhi nữ của nàng. Tuy nàng rất rõ ràng, Đan Thanh Dương nói như vậy nhiều ít là muốn an ủi mình, muốn mình trở nên vui vẻ, giảm bớt bi thương trong lòng mà thôi.
Nhưng nghe Đan Thanh Dương phân tích như vậy vẫn khiến trong lòng Sở Hương Hương tràn ngập tin tưởng và hi vọng. Nàng tin tưởng vững chắc, Dương Thiên Lôi sẽ một lần nữa sáng tạo ra kỳ tích, một lần nữa trở lại bên cạnh mình.
Sau khi Sở Hương Hương trở lại Lăng Vân Các, biểu tình trên mặt Đan Thanh Dương một lần nữa trở nên nghiêm trọng. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong tay lão bỗng nhiên xuất hiện hai bình ngọc tinh xảo dị thường. Trên bình ngọc cũng khắc ba chữ nhỏ, không ngờ chính là danh tự của Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương.
Đan Thanh Dương chậm rãi mở bình ngọc có khắc tên Dương Thiên Lôi, từ đó lấy ta một tấm da thú và một nắm tóc.
Tên da thú có ghi đầy đủ ngày sinh tháng đẻ của Dương Thiên Lôi. Mà nắm tóc kia cũng là Đan Thanh Dương đã cắt xuống trên đầu hắn trong ngày hắn chính thức nhập môn.
- Từ thiên tài biến thành phế tài, sáu năm không hề tiến bộ. Một khi đột phá bình cảnh liền dũng mãnh tinh tiến, thế không thể đỡ. Rõ ràng đây là tiềm long tại uyên a. Vi sư nếu không phải tinh thông nghiên cứu đan dược mà nói, chỉ sợ cũng không nhìn ra chỗ đặc thù của ngươi. Vậy mà không nghĩ tới lại vẫn như trước không nhìn thấu ngươi… Không sợ năng lượng thuộc tính Lôi, không sợ độc của Kim Tuyến Xà, không sợ khí băng hàn, có thể ẩn thân trước mặt cao thủ Tiên Thiên… Còn có lần đốn ngộ kia… Tiểu tử này rốt cuộc còn ẩn tàng bao nhiêu? Nhưng dưới uy của trời đất….
Đan Thanh Dương thì thào lẩm bẩm, nhẹ nhàng ngồi xếp bằng trên tịch đoàn, cầm lấy tóc của Dương Thiên Lôi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhất thời, một cỗ khí tức kỳ dị, chậm rãi từ trên người Đan Thanh Dương phát ra. Trên đỉnh đầu lão, vậy mà chậm rãi phiêu dật ra một tia sáng màu lục nhạt tràn ngập khí tức sinh mệnh.
- Thiên địa vạn vật, không ra ngũ hành. Ngũ hành lưu chuyển, sáu đạo luân hồi, không ra số mệnh…
Đám tự phù kỳ dị phiêu đãng trong đầu Đan Thanh Dương. Một tia khí tức sinh mệnh từ đỉnh đầu hắn trôi qua rất nhanh. Chỉ chốc lát sau đó, sắc mặt Đan Thanh Dương vậy mà trở nên tái nhợt không gì sánh được.
Nếu có cao nhân ở đây, liếc mắt liền có thể thấy được Đan Thanh Dương đang thi triển pháp thuật mà không có bất kỳ tu luyện giả nào nguyện ý thi triển – Thôi diễn thuật.
Thôi diễn thuật, tại tu luyện giới chỉ là một môn pháp thuật bình thường. Tuy nhiên thiên hạ có vô số loại thôi diễn thuật, hơn nữa cũng phân chia cấp bậc khác nhau, bất luận cao thủ nào đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đều có thể học tập. Chỉ là, những người tinh thông đạo này, lại có thể thông qua một vào thủ đoạn, lợi dụng các loại điều kiện, giảm bớt tổn thất bản thân đạt được mục đích. Mà một vài tu luyện giả thông thường, nếu muốn dò xét sự ảo diệu của số phận, chỉ có thể đổi bằng sự tổn hao thọ nguyên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 158: Hết thảy đều có khả năng
Chương 158: Hết thảy đều có khả năng