Biển rộng vô tận cuối cùng đã tới được điểm kết thúc.
Đây là một bãi cát chỉ dài mấy chục thước, lại đi về phía xa chính là một mảnh màu xám hỗn độn. Không gian thoạt nhìn như thạch đang lắc lư dao động. Chắc hẳn là vách ngăn không gian bị chặt đứt. Đây là tồn tại cực kỳ đáng sợ. Cho dù là cường giả cấp Vũ Đế khác, một khi bị hãm sâu trong đó, cũng sẽ bị giam cầm vô hạn, từ nay về sau lạc ở trong không gian.
Đinh Hạo đương nhiên không có hứng thú đi thử cảm giác bị giam cầm này.
Đoạn tây du Cổ Lộ thứ hai là một mảnh biển chết, không bất kỳ sinh mệnh nào, cũng không nhìn thấy có bất kỳ dấu hiệu bảo vật thần thảo tinh khoáng nào tồn tại. Sẽ không có thu hoạch nào. Ánh mắt của hắn rơi vào khoảng không phía trên bãi cát màu trắng vừa chợt hiện cánh cửa vòng xoáy màu tím kia.
Đây là cửa lớn đi thông tới đoạn tây du Cổ Lộ thứ ba.
Khi bước vào trước cửa lớn, Đinh Hạo đột nhiên quay đầu nhìn bãi cát phía xa một chút.
Nơi đó có ba bốn mươi thi thể đang nằm.
Trong đó có võ giả Nhân tộc, cũng có cường giả Yêu tộc. Điều khiến cho Đinh Hạo chú ý là cách bọn họ chết đều cực kỳ giống nhau —— bị người móc trái tim và óc ra. Thi thể tiều tụy, giống như xác khô. Tinh hoa toàn thân đều bị hút khô, dường như đã phơi ngoài nắng gió nghìn năm. Chỉ có vết máu rơi trên bờ cát còn chưa hoàn toàn khô lại, nói rõ thời bọn họ chết, trên thực tế cũng không quá lâu.
...
...
Ầm!
Trong lớp sương mù màu xám dày đặc gần người đột nhiên ngưng tụ trở thành một cương thi tay cầm thần mâu hình dạng giống như chiến sĩ. Một mâu đâm ra, không khí xung quanh có phần bị đông cứng lại.
Đinh Hạo tay cầm Vấn Tình Đao, trở tay đập một cái, đánh bay thần mâu. Sau đó sử dụng Thất Huyền Trảm • Hoành Trảm, chém chiến sĩ được sương mù màu xám ngưng tụ này thành hai đoạn.
Hai đoạn thân thể màu xám một lần nữa tản ra, giống như tượng cát sụp đổ, biến thành sương màu xám nồng đậm.
Đinh Hạo tiếp tục đi tới.
Đây là đoạn tây du Cổ Lộ thứ ba.
Một thế giới hoàn toàn được tạo ra từ sương mù màu xám.
bốn phương tám hướng xung quanh thân thể đều bị sương mù màu xám lượn lờ. Cho dù là Đinh Hạo vận đủ thị lực, khoảng cách phạm vi tầm nhìn cũng không hơn năm mươi thước trước người. Mặt đất dưới chân dường như là nham thạch cứng rắn nào đó, cho tới nay vẫn không có chút biến hóa nào. Cũng may sương mù mặc dù dày đặc, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện hít thở. Không khí vẫn cực kỳ trong lành. Đây là một loại ảo giác cực kỳ quỷ dị.
Đối với Đinh Hạo mà nói, hoàn cảnh như vậy cực kỳ đáng sợ.
Bởi vì hắn thiếu cảm giác phương hướng, là một kẻ mù đường hoàn toàn.
Mặt đất vĩnh viễn là bằng phẳng cứng rắn, không mấp mô. Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời một mảnh mờ mịt, cũng tràn ngập sương mù. Không mặt trời, không mặt trăng và sao, không tọa độ nào có thể lấy làm vật tham chiếu, khiến người ta cảm giác, mình dường như đang đi ở trong một mê cung. Rất có thể ngươi đi hơn một canh giờ, thực ra vẫn xoay quanh tại chỗ.
Lúc này Đinh Hạo đã hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng.
Tiến vào thế giới sương mù màu xám này đã có chừng một ngày, Đinh Hạo không biết đã đi bao nhiêu đường. Cho dù hắn phóng thần thức ra, cũng chỉ có thể nhận biết phương vị rộng hơn, nhưng không cách nào xác nhận được phương vị. Trên đi tới phía trước, Đinh Hạo nghĩ mọi biện pháp. Đáng tiếc điểm cuối cùng của đoạn Cổ Lộ thứ ba hình như vẫn ở xa vời vợi.
Trong thế giới này, điều đáng sợ cũng không chỉ dừng lại ở điều này.
Điều càng đáng sợ hơn chính là sương mù màu xám bên người. Bất cứ lúc nào sương mù màu xám này cũng có thể ngưng tụ biến thành một chiến sĩ phát cuồng, thành một bộ xương khô di chuyển, một con dã thú cáu kỉnh thậm chí là một pho tượng toàn thân lập lòe phát ra quang diễm màu xám giống như thần linh, đột nhiên triển khai tập kích đối với ngươi.
Sương mù nhìn như mỏng manh sau khi biến đổi, lại có lực công kích đáng sợ. Lợi trảo hoặc là trường kiếm của sương mù, cho dù là phòng ngự của cường giả Vũ Vương đỉnh cấp, cũng sẽ dễ dàng bị phá vỡ.
Trong một ngày này, Đinh Hạo đã trải qua tất cả mấy trăm trận chiến đấu lớn nhỏ.
Trên người của hắn cũng bị không biết bao nhiêu vết thương.
Những kẻ tập kích do sương mù màu xám hóa thành xuất quỷ nhập thần, bình thường vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện, phát động tập kích. Nếu không phải lúc trước Đinh Hạo đã tiến vào cảnh giới tam khiếu Đại Tông Sư, thân thể đối với xung quanh đã không còn điểm mù, không có góc khuất, luôn có thể nhận ra sự tập kích trước tiên, chắc hẳn sẽ không chỉ bị những vết thương như thế này. Cũng may năng lực khôi phục của thân thể hắn cực kỳ cường hãn. Bình thường thương thế có thể hồi phục trong nháy mắt.
Sau một ngày, Đinh Hạo có một loại cảm giác ngay cả tâm thần cũng mỏi mệt.
Ngay cả thân thể mèo mập Tà Nguyệt và Manh Manh cũng mấy lần thiếu chút nữa bị xuyên thủng.
Trong tình cảnh bất kỳ thời khắc nào cũng có kẻ xuất hiện tập kích như vậy, cũng là một loại tôi luyện, khiến kinh nghiệm chiến đấu của Đinh Hạo càng ngày càng phong phú hơn. Phản ứng cũng càng lúc càng nhanh hơn. Càng về sau, Đinh Hạo thẳng thắn quyết tâm, xem những kẻ tập kích do sương mù hóa thành là đá mài đao, không ngừng thực nghiệm các loại võ đạo do mình thiết lập ra. Thậm chí hắn dùng để thực nghiệm các loại suy nghĩ về đao pháp và kiếm pháp do hai vị tồn tại thần bí trong Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu tầng hai kia lưu lại...
Loại tiến bộ này cũng không phải là trực tiếp tăng trưởng tu vi huyền khí, nhưng đối với Đinh Hạo mà nói, cũng vô cùng quan trọng.
Từng bước đi tới, Đinh Hạo cảm thấy mình quả thực giống như đi từng bước vào trong chiến trường thượng cổ đầy hiểm nguy, bất kỳ thời khắc nào cũng chém giết, tôi luyện thần kinh bản thân. Dọc theo đường đi hắn lấy đao pháp và kiếm pháp đối địch, lĩnh ngộ đối với đao kiếm, nhất là nghiên cứu và ước đoán đối với Thất Huyền Trảm, đột nhiên tăng mạnh!
Trong lúc đó, Đinh Hạo đã quanh quẩn ở trong thế giới sương mù kỳ lạ đầy sát khí này hết hai ngày.
Hắn đã không nhớ rõ, mình rốt cuộc đánh chết bao nhiêu võ giả, yêu ma do sương mù hóa thành.
Mặc dù với thân thể cứng rắn mạnh mẽ của Đinh Hạo, thời gian dài ở trong quá trình vung kiếm xuất đao, cũng từ từ xuất hiện hiện tượng ê ẩm sưng đau. Lấy tần suất hắn xuất đao xuất kiếm mỗi giây tính ra, chỉ sợ chí ít đã lên tới mấy trăm vạn lần.
Đến cuối cùng, biến hóa kỳ diệu xuất hiện.
Đinh Hạo cảm thấy Tú Kiếm và Vấn Tình Đao trong tay, dường như đã biến thành một phần thân thể mình. Hắn cảm thấy linh hoạt và hành động tùy ý trước nay chưa từng thấy. Bàn tay chỉ cần vuốt ve bất kỳ một thanh đao kiếm nào, toàn bộ thân thể của con người có một loại cảm giác hưng phấn nóng lòng muốn thử hiểu rõ, máu tươi cũng muốn sôi trào.
Trên đường đi tới, Đinh Hạo cũng phát hiện một vài thi thể võ giả Nhân tộc và cường giả Yêu tộc.
Bọn họ đều nằm rải rác ở trong sương mù dày đặc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 525: Mất phương hướng
Chương 525: Mất phương hướng