Sắc mặt Lâm Hi đã tái nhợt, khí huyết bốc lên, một vòi máu tươi liền chảy ra từ khóe miệng.
Lúc Lâm Hi đối phó Vương Nhạc Hạc, để xuất ra một phép Nội Gia Quyền thì hắn đã dốc toàn lực. Đã vắt kiệt không ít năng lượng và thể lực trong cơ thể hắn. Trạng thái hiện tại của hắn so với lúc trong đại điện thì có vẻ vẫn không bằng. Mà lực lượng của đối phương, so với Vương Nhạc Hạc còn phải lợi hại hơn. Nhưng lại là ra tay trong tình huống đánh lén.
Nếu như không phải Lâm Hi phản ứng nhanh, kịp thời ra tay ngăn cản, đồng thời vào lúc ngã xuống đã vận dụng một chút pháp môn giảm bớt lực, làm suy yếu lực đối phương đánh vào đi rất nhiều thì lúc này chỉ sợ đã bị trọng thương.
- Ai đánh lén ta?!
Lâm Hi quát lên một tiếng lớn, hai mắt như kiếm, quét về phía sau. Vẻ mặt kinh ngạc, không mạnh mẽ nhưng oai phong.
Đối phương cực kì hèn hạ, rõ ràng cảnh giới, thực lực đều đã vượt qua Lâm Hi. Nhưng còn muốn đánh lén sau lưng. Hơn nữa là tại lúc sau cùng khi ra chiêu thì mới lên tiếng nhắc nhở. Bề ngoài xem như đường đường chính chính, trên thực tế là cực kì nham hiểm.
- Đánh lén? Chỉ bằng ngươi cũng đáng cho ta đánh lén? Chẳng qua là thử xem phản ứng của ngươi thôi! Nói cho cùng, thật sự không được tốt lắm.
- Nghe mấy gia hỏa trên núi, đồn thổi ngươi thành trời cao hiếm có, dưới đất tuyệt không. Đến ngay cả sư đệ Nhạc Hạc đều bị ngươi đánh bại thì còn tưởng rằng ngươi lợi hại thế nào. Bây giờ nhìn lại, chỉ là đến như vậy!
- Với chút thân thủ ấy, ngay cả xách giày cho chúng ta cũng không đáng. Chớ nói chi là đả thương sư đệ Nhạc Hạc. Xem ra, chỉ sợ có lẽ là sư đệ ấy tự mình học nghệ không tinh, nên tự đả thương chính mình thì phải.
Ở trên một tảng đá lớn phía sau Lâm Hi, có ba thanh niên hơn hai mươi tuổi đứng xếp thành hàng chữ nhất, đang khoanh tay đứng thẳng, vẻ mặt cực kì lạnh lùng.
Nhìn thấy Lâm Hi, chúng đều là ngươi một lời ta một câu, không hề coi trọng Lâm Hi chút nào.
- Trương Long sư huynh! Vương Hải sư huynh! Triệu Tuyết sư huynh!
Trong số người ở chỗ này, có kẻ phát ra một tiếng la lên giật mình. Những ai nhận ra mấy người này thì càng là liên tục rút lui, sợ gặp vạ lây.
Lâm Hi nheo mắt lại, trong mắt lộ ra một tia sáng lạnh. Ba người này tới đây với khí thế hùng hùng hổ hổ, hiển nhiên không có ý tốt đẹp gì.
- Các ngươi là đến ra mặt vì Vương Nhạc Hạc?!
Mặc dù là hỏi, nhưng Lâm Hi trên cơ bản đã khẳng định, ba người là đến vì ý đồ này.
- Hừ! Ra mặt? Ngươi cũng quá xem trọng một mình ngươi. Chỉ bằng bản lĩnh nho nhỏ của ngươi mà cũng đáng để cho ba người chúng ta liên thủ đối phó ngươi?
Vương Hải mở miệng với vẻ mặt đầy khinh thường:
- Chúng ta đến chỉ có hai mục đích. Đầu tiên là giáo huấn cho ngươi một chút, để ngươi biết tôn trọng các sư huynh trong môn phái. Thứ hai, chính là để ngươi ở trước mặt mọi người làm sáng tỏ một việc, nói rõ rằng sư huynh Nhạc Hạc không phải là bị ngươi đánh bại. Mà chẳng qua trước đây bị nội thương, nên ngươi thắng huynh ấy chỉ là nhờ may mắn, căn bản không có bản lĩnh này. Ngươi làm được hai điểm này thì chúng ta dành một con đường lại cho ngươi, để ngươi rời đi.
Lâm Hi không nói một lời, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Hắn nhanh chóng phân tích đối sách trước mắt.
- Thế nào? Tiểu sư đệ, ngươi không phục sao?
Bóng người chợt lóe, một bóng áo xanh nhảy xuống từ trên tảng đá, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lâm Hi. Trong ánh mắt của hắn đầy những tia sáng hung ác, còn trong giọng nói để lộ ra uy hiếp không che dấu chút nào.
Người này đúng là Trương Long, có võ công cao nhất trong ba người.
Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết, Vương Nhạc Hạc đều là hảo huynh đệ cùng tụ tập tu luyện. Bình thường có quan hệ mật thiết. Ăn, ngủ, tu luyện đều chung một chỗ. Truyện được copy tại
Trong đó thì Vương Nhạc Hạc có tu vi thấp nhất, chỉ có chút thành tựu đã đạt tu vi Nhận Bì Kỳ. Mà Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết toàn bộ là tu vi Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao. Trương Long thậm chí sắp đột phá đến Đệ Lục Trọng Thần Hành Kỳ.
Đều là tu vi Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ, nhưng Vương Nhạc Hạc cùng bọn họ lại cũng là một trời một vực!
Lần hội nghị trưởng lão này, ba người vì có việc nên muộn một chút, không chạy về kịp. Vốn lúc trước chúng đều cho là sẽ không hề có bất ngờ, chuyện Lâm Hi bị phế là đã định rồi. Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này. Ngay cả Vương Nhạc Hạc đều bị đánh chết.
- Sư huynh, không cần dài dòng cùng hắn như vậy.
Triệu Tuyết một mực không nói lời nào đột nhiên mở miệng. Hắn đứng ở trên tảng đá, ánh sáng trong mắt chợt lóe, thân hình búng lên liền nhảy xuống từ trên tảng đá:
- Hắn nếu không phục, liền đánh cho hắn chịu thua!
Phanh!
Âm thanh chưa dứt, lập tức chính là vung tay xuất ra một quyền, một chiêu "Nộ Phách Thiên Quân" bổ tới. Tuy chiêu thức vô cùng đơn giản, nhưng bởi vì Vương Hải có tu vi Nhận Bì Kỳ tuyệt đỉnh nên nó có khí thế hào hùng, vô cùng uy lực.
Bàn tay chém tới, ngay cả không khí đều xé rách mà phát ra những tiếng rít "u u "đáng sợ, hình như muốn chọc thủng màng nhĩ. Nắm đấm của Vương Hải thật giống như một khối cự thạch mấy ngàn cân nện thẳng tới Lâm Hi.
Lâm Hi cũng không ngờ rằng, Vương Hải đương nhiên lại hung ác như vậy. Một lời không hợp, lập tức liền động thủ thay nói. Lúc trước hắn đã bị thương, mà lực lượng của Vương Hải lại càng hơn xa Vương Nhạc Hạc. E rằng ngay cả hắn ở trong tình trạng khỏe khoắn thì cũng tuyệt đối không tiếp nổi một quyền này.
Oanh!
Lâm Hi bị buộc phải ứng chiến. Trong giây lát khi song quyền giao nhau thì hắn như bị thương nặng, "ục" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Cả người đều đánh ngã lăn trên mặt đất.
- Hãy nhớ lấy, ở trước mặt sư huynh thực lực cường đại hơn thì phải học cách có lễ phép. Lần này chỉ là một bài giáo huấn nho nhỏ. Lần sau có thể sẽ không được may mắn như vậy.
Triệu Tuyết đi tới trước mặt Lâm Hi, ánh mắt cao cao tại thượng, từ tận xương tủy để lộ ra một vẻ đầy khinh miệt.
- Ha ha, được! Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết, ta còn tưởng rằng các ngươi lợi hại đến đâu, thì ra là cũng chỉ có chút chút bản lĩnh như thế!
Lâm Hi đột nhiên nở nụ cười. Trong mắt của hắn lấp lánh ánh sáng, trong lòng tràn ngập một cơn tức giận.
- Cái gì!
Ba người nghe vậy biến sắc, mà ngay cả Trương Long cũng hung hăng nhìn chăm chú Lâm Hi, trong thần sắc để lộ ra một vẻ tàn độc.
- Lâm Hi, ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe một lần!
Trương Long lạnh lùng hỏi, hàm chứa thập phần ý tứ uy hiếp.
- Hừ! Ngươi lại muốn được nghe một lần nữa à. Vậy ta đây liền lặp lại lần nữa. Đánh lén sau lưng! Giậu đổ bìm leo! Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết các ngươi chỉ có chút ấy bản lĩnh sao? Các ngươi có dám cho ta thời gian hai tháng không, đến lúc đó mọi người ra sân luyện công để đường đường chánh chánh quyết phân cao thấp!
Trong mắt Lâm Hi lửa giận phun trào. Ba tên này lại cưỡng ép lần nữa, cũng đã khơi dậy cơn tức giận của hắn.